Đợi một hồi cũng chẳng thấy bà Ba đâu thì tui mới chạy xuống nhà dưới, vừa kịp tới ngay cửa thì cánh cửa mở toang ra. Bà Ba bước vào nhìn có vẻ hơi hơi kì bí, hình như bà từ ngoài vườn vào. Sau lưng bà là con miêu thân thuộc của thằng P, chẳng biết tại sao con miêu này lại mau thân với bà Ba nhanh như thế. Cứ như là đã gặp nhau từ trước rồi... Bà Ba dường như đã biết có chuyện gì, nên bà đi thẳng lên nhà trên. Quẹo vô cái phòng thằng Q, chợt bà nhăn mắt lại chút xíu, xong rồi thở dài ra như sắp gặp một vấn đề gì đó. Tui đang nhìn bà cùng với một dấu chấm hỏi to đùng thì con miêu của thằng P lên một tiếng:
- Méooooooooooo
Người nó sừng lông lên, cái đuôi thẳng tắp dựng đứng lên trời, nó đưa 2 cái răng nanh ra một cách ghê rợn và như là sắp vồ ai đó tới nơi rồi. Nhưng trong phòng chỉ có ba người: bà Ba, thằng Q, và thằng P chứ chẳng còn ai vô đây nữa. Tui thì đứng ngoài quan sát, chợt, bà Ba ngồi xuống từ từ rồi dùng tay xoa nhẹ nhẹ cái lưng con miêu. Và đúng như những gì suy nghĩ, con miêu lập tức xìu xuống, những sợi lông vừa dựng đứng lên cũng đã được bà Ba xoa dịu. Cặp nanh đã cất vào, và nó liếm nhè nhẹ ngón tay của bà Ba. Đoạn này thì tới thằng P còn ngạc nhiên hơn bất kì người nào. Cái mặt nó hốc ra :waaaht:
- Sao con miêu nó lại kêu ghê thế?
- Nó thấy có người lạ - bà Ba lên tiếng
- Người lạ? - thằng Q hốt hoảng
- Ừ, người này lạ. Chắc là vong linh không tốt.
- Vong linh không tốt, ý bà là sao? - thằng Q quặng hỏi
Nhưng chỉ được một cái lắc đầu nhẹ của bà Ba. Xong rồi bà đi từ từ tới chỗ thằng Q, nheo mắt nhìn vào miếng đất giống như thám tử tư. Xong rồi bà chỉ nói nhẹ:
- Dọn nó đi các con, không có gì đâu.