Xong, tôi quay qua nhắn tin với thằng Q:
- Nó đang vô, tới mày đó.
Thằng Q đọc tin nhắn xong, rồi nó nói với mẹ nó:
- Rồi, bé T tới rồi ra mẹ ơi.
- Ừ..à...
Nó đứng lên, nhìn ra thẳng ngoài cổng thì lúc này, thằng P đã ở ngay cái vị trí cực kỳ dễ thấy nếu nhìn từ trong nhà ra, nhưng nép sang một bên, để không nhìn rõ được khuôn mặt, đã vậy nó còn sắp thêm một bộ tóc dài xõa tận ngang vai. Tưởng đâu mờ mờ ảo ảo nhưng vô tình có một người đàn ông chạy xe ngang qua, chiếu thẳng ánh đèn vào người nó. Xém chút là bể kèo, nhưng vì mẹ thằng Q cũng không còn nhìn rõ nữa, nên mẹ nó chỉ biết chắc là có người con gái ngoài đó.
- Đi ra mẹ, nhanh còn bé T vô.
- Khoan!!! - Lúc này mẹ thằng Q đã lên tiếng thật sự, chính là lúc quan trọng nhất.
Tôi và thằng Q đều nín thở, chờ từng lời mẹ nó nói lên bởi vì chắc chắn mẹ nó sắp phải nói ra cái gì đó mà mẹ nó giấu lâu nay. Nhưng nào ngờ, mẹ nó chẳng nói gì cả chỉ là một câu hỏi đơn giản liên quan đến:
- Mẹ nhớ tóc bé T là ngắn tới cổ mà, đâu phải dài đến thế.
- Ớ...
- Con coi chừng không phải!
Thằng Q đứng đớ người ra, tôi cũng đớ người ra theo, đâu có ngờ là lại có tình tiết này, ai nghĩ là mẹ nó lại còn nhớ tới cả mái tóc của bé T. Nhưng trong rủi có cái hên, như lời thằng Q nói lúc trước, mẹ nó đã không gặp bé T lâu lắm rồi, thì làm sao mà còn có thể nhớ rõ như vậy được. Tôi vừa nghĩ ý này trong đầu, tính nhắc thằng Q bằng cách nhắn tin cho nó, nhưng nhắn dài thì khó, mà nhảy vô nhắc thì có khi còn lộ, hên sao nó cũng nghĩ tới cái điều mà tôi nghĩ:
- Bộ mẹ có gặp bé T gần đây sao mà mẹ biết ?
- Ơ.. mẹ không...
- Mẹ!