Logo
Trang chủ
Phần 1 - Chương 2
Phần 1: Sau Này...

Phần 1 - Chương 2

Đọc to

Sài Gòn: 19/06/2016

Chẳng ai trong chúng ta có thể đoán trước được là ngày mai, ngày kia, sau này... hay là chỉ vài phút ngắn ngủi sắp chuẩn bị xảy ra, sẽ diễn ra như thế nào cả.
Cụ thể là chúng ta chỉ biết được những thứ đơn giản, mà nó bắt buộc phải sẽ xảy ra như "ăn cơm, uống nước, ngày mai phải làm cái gì, phải đi đến chỗ kia....". Chứ chẳng ai biết được là bữa ăn đấy mình sẽ ăn bao nhiêu chén? Và đoạn đường đi đến nơi ấy hôm sau sẽ xảy ra những gì và phải mất bao nhiêu phút cả.

Đối với tôi, khoảnh khắc tôi cảm thấy tệ hại và thất bại nhất chính là không tìm được phương hướng và định hướng cho mình. Cảm giác bất lực, vô định ấy nó làm tôi nghẹt thở. Một áp lực rất lớn buộc tôi phải cố gắng tìm cách và vùng vẫy thoát ra. Phải thật sự thoát ra. Tôi ghét cảm giác ấy.

Và tất cả mọi chuyện, đều sẽ diễn ra theo cách "bắt đầu".

"Bụp" một âm thanh vang lên khi tôi đang mơ màng suy nghĩ, vẽ vời cho những ngày tươi đẹp tiếp theo ở nơi đây. Quả thật, tôi là người sai khi không tập trung vào việc lái xe giữa thành phố đông đúc, tấp nập này.

- Chạy xe kiểu gì vậy? Ngáo ngơ vậy cha.

Đó, Sài Gòn đón tôi bằng một câu nói "đáng yêu" như thế.

- Dạ em xin lỗi anh. Anh có sao không?

Tôi bước xuống xe đi về phía trước nơi bánh xe tôi đang chạm vào biển số xe của ông anh xa lạ phía trước. Cũng may là không mạnh lắm nên cũng không có thiệt hại gì đáng kể.

- Chạy xe tập trung vào đi, đèn đỏ mà lao như tên lửa thế ?

- Dạ em xin lỗi.

- Thôi không sao, đi nhanh đi kẻo tắt đường phía sau.

- Dạ, em cảm ơn ạ.

Một người tốt đầu tiên tôi gặp tại Sài Gòn.

- Mày sao vậy? Chạy được không? Để tao.

- Được. Tao chạy được, gì chứ đường Sài Gòn này trong lòng bàn tay.

- Ừ, Xém tí nữa ăn bạt tay rồi đó.

Tôi tiếp tục cuộc hành trình trên những con đường tấp nập của thành phố. Thật, khi bạn đang đi, nhưng ngay từ đầu đã không có điểm đến cảm giác nó rất tệ. Cảm giác như cứ đi nhưng không có điểm dừng, cứ đi mãi đi mãi mà cũng không biết phải đi đâu, tuy có thoải mái nhưng nó khó chịu vô cùng.

Lang thang quanh quẩn qua đường này đến phố nọ, tôi không biết là mình đã chạy qua hết bao nhiêu con đường, bao nhiêu căn nhà cao nối tiếp nhau, dính vào nhau chi chít. Nhưng cũng chẳng thể tìm được nơi nào dừng lại. Mà cũng không biết dừng lại để làm gì.

- Giờ đi đâu mày, chạy mãi thế này à?

Thằng Thanh quát vào tai tôi. Cũng đúng, không thể chạy mãi thế này được. Phải dừng lại thôi.

- Đi tìm nhà trọ thuê đã, mày nhìn 2 bên đường xem có chỗ nào cho thuê không?

Chạy được thêm chút nữa thì cũng dừng lại. Một căn nhà 3 tầng, hơi cũ một chút. Phía trước treo bảng "Cho thuê phòng trọ sinh viên".

- Dạ chào chú, con muốn thuê phòng ạ.

2 thằng tôi xuống xe đi vào nhà, nơi ông chú tầm u50 đang ngồi uống trà.

- Thằng kia đi ra dẫn xe vào lẹ. Ở đây mà bây để xe kiểu đó thì đến dây xích cũng không còn. Đẩy vào.

Ông chú vừa nói tay vừa chỉ thằng Thanh đứng ở sau tôi. Xong nó dạ rồi chạy nhanh ra đẩy vào phía trong.

- 2 đứa mới từ quê lên hả? Xuống đây đi học hay đi làm?

- Dạ còn vừa từ quê lên, trước mắt là đi làm ạ.

- Ừ, để balo đó rồi khóa cửa lại chú dẫn đi xem phòng.

Hai thằng lủi thủi đi sau ông chú leo lên cầu thang bộ. Lên tầng 1 rồi lên tầng 2 xong đến tầng 3. Vừa đi chú vừa giới thiệu phòng. Mỗi tầng có 3 phòng riêng biệt. Tầng 1 của chủ không cho thuê. Tầng 2 thì đã thuê đủ. Tầng 3 thì có 2 phòng, 1 phòng gần ban công để phơi đồ nhưng đã có người ở. Chỉ còn 1 phòng duy nhất ở phía trong cầu thang. Phòng này cũng không rộng lắm nhưng 2 thằng thì ở thoải mái, lại có toilet riêng.

- Đó, phòng với giá nó như vậy. Con thấy được thì xuống dưới chú làm hợp đồng.

Tôi quay qua nhìn thằng Thanh, hất hàm về phía phòng.

- Tao sao cũng được, mày quyết định đi.

Phòng thì ok nhưng giá hơi hơi cao một chút. Thật tình là lúc đó tôi cũng không biết với mức giá và căn phòng đó như thế có hợp lý không, lần đầu xuống thì có biết gì đâu. Nhưng thôi, an cư thì mới lạc nghiệp.

- Ok, chốt. Mà đây là đâu vậy chú?

- À, Phạm Ngũ Lão, Gò Vấp.

Tôi xuống làm hợp đồng thuê nhà, cọc luôn 2 tháng tiền phòng. Mang đồ lên phòng rồi lau chùi dọn dẹp.

Có lẽ những câu chuyện, thủ đoạn lừa gạt ở nơi Sài Gòn này chắc mọi người ai ở đấy đều đã từng nghe qua. Thật là lúc đấy tôi cũng chẳng có chuẩn bị hay nghĩ ngợi gì nhiều. Nhưng may mắn là lúc đó, khoảnh khắc bắt đầu hòa nhập vào nơi khói bụi ồn ào, phồn hoa đô thị của hai thằng nhà quê đã diễn ra suôn sẻ như vậy.

Trong hàng tỷ con người đông đúc cũng đang tồn tại ở ngoài kia. Mỗi cái chạm, mỗi câu nói, mỗi lần gặp mặt dù là ngắn ngủi hay lâu dài đều là may mắn. Kèm theo đó là những câu chuyện, những thứ xảy ra, những loại cảm xúc mang đến... dù là đau thương hay hạnh phúc thì cũng đều là duyên phận của nhau.

Chậm rãi hay dồn dập kéo đến, mỗi một thứ xảy ra trong từng giờ từng phút. Sau này nó đều là những kỷ niệm. Chỉ khác ở chỗ, là buồn hay vui.

Sau khi lau dọn sạch sẽ xong xuôi thì hai thằng bắt đầu đi mua đồ đạc sinh hoạt. Còn quá nhiều thứ phải mua. À thật ra cái gì cũng phải mua vì ngoài những bộ quần áo ra bọn tôi chả đem theo cái gì.
Tôi và Thanh quyết định đi bộ, để xem thấy cái gì hợp lý và cần thiết thì mua.

- Mày thấy ở đây như nào?

Thằng Thanh vừa nói vừa kéo tay tôi lại vì tôi đi trước.
- Sài Gòn... ừm, Tuyệt!

- Tuyệt?

- Ừ Tuyệt mà. Còn mày?

- Tao à, chỉ thấy nó ngộp thôi.

Đúng, quả thật với những thằng nhà quê vừa bước chân vào thành phố lớn như tôi và nó, thì đúng là rất ngộp. Nhìn dòng người đông đúc đang nối đuôi nhau khắp các ngõ nghách của thành phố, thoáng chóc tôi có cảm giác rất mệt, không chỉ riêng tôi mà cả những còn người đang gồng mình mưu sinh ấy.

Sở dĩ tôi nói Tuyệt, là vì tôi nhìn thấy được cơ hội của mình ở nơi đây. Dù cũng không chắc là có hay không? nhưng nếu có thì nhất định tôi sẽ nắm bắt nó. Một cách thật chặt và tận dụng nó tật tốt.

Đúng, đã đến đây rồi thì phải chiến đấu, chiến đấu một cách quyết liệt với nó. Vì mỗi một ngày bạn dặm chân tại chỗ, mỗi một ngày bạn không làm ra tiền, thì đồng nghĩa với việc bạn đã bước thêm một bước để đến với chiếc vé xe về quê.

- Ngon quá mày.

Thằng bạn tôi vừa húp tô phở vừa xuýt xoa khen ngon.

- Ngon thì kêu thêm đi. Chút mua thêm thùng mì về tối có đói nấu ăn.

- Chị ơi, cho thêm 2 tô.

Chắc tại đói nên càng ăn thấy càng ngon, sáng giờ hai thằng đi vẫn chưa có gì vào bụng. Ăn xong thì 2 thằng lết về phòng, với rất nhiều những thứ trên tay. Không quên mua thêm ít lon bia về tối nay chào phòng.

Sắp xếp lại đồ đạc trong phòng rồi trời cũng tối đi. Tắm rửa xong thì nằm nói chuyện.

- Ê lấy bia ra uống đi.

Tôi nhớ ra những lon bia lúc chiều vừa mua.

- Ok bạn ơi, nhậu thôi.

- 1...2...3. Chào Sài Gònnn.

Hai thằng cụng vào nhau đồng thanh la lên một cách nổi hết da gà. Giờ nhớ lại cứ thấy trẻ trâu hết sức.
Thôi, chúc 2 thanh niên tôi và bạn tôi của ngày hôm đó sẽ thật thành công nhé! Mặc dù tôi biết tiếp theo sẽ như thế nào nhưng cứ chúc cho vui. Dzoooo

- Mai đi tìm việc làm thôi.

Tôi vừa uống xong vừa nói.

- Ừ, mày định làm gì?

- Cũng chưa biết nữa, tìm được việc gì thì làm việc nấy. Trước mắt kiếm tiền đã.

- Ừ, tao thì làm gì cũng được. Chỉ mong là đừng có nhớ nhà. Chịu không nổi là tao về.

- Khùng hả mày, mới xuống đã đòi về. Ráng đi, nhà thì ai không nhớ.

Nói đến đây thì tôi liền lấy điện thoại gọi cho con An, từ chiều giờ bận nên quên mất.

- Alo anh hai.

- Ừ, đang đọc sách hả? Mẹ ngủ chưa? Chiều bận dọn dẹp phòng tao quên gọi.

- Mẹ ngủ rồi. Vừa ngủ xong.

- Mai sáng dậy nói ba mẹ tao thuê phòng rồi, ổn nhé! Mày học bài xong ngủ sớm đi. Tao tắt á.

- Dạ anh.

Hai thằng tôi tiếp tục uống, vừa uống vừa cười nói. Trong những giây phút ấy, thoáng chốc tôi đã tự hỏi rằng, mình đã thật sự trưởng thành hay chưa? Và liệu rằng bản thân có làm được những thứ đã từng nghĩ, đã từng đặt ra trước lúc tôi đặt chân đến đây. Mới tối hôm hôm qua vẫn còn ngủ ở căn bếp trên chiếc giường tre cũ kỹ yên bình và êm ả. Mà tối hôm nay, lại chuẩn bị ngủ ở một nơi xa ồn ào náo nhiệt này. Mọi thứ quá nhanh và vội vã.

- Mấy anh ơi, trễ rồi nhỏ tiếng chút đi ạ. Em còn nghỉ ngơi.

Đang chén chú chén anh nói cười rôm rả kể về những tháng ngày đi lính. Thì phía cửa có tiếng nói vọng vào.

- Maaa à??

Tôi giật mình, rớt cả lon bia xuống nền nhà. Cùng lúc đấy miệng tốt thốt ra 2 từ đấy. Má ơi, phòng có hai thằng con trai đang tâm sự với nhau. Tự nhiên lại có giọng con gái thốt lên thì không "teo" mới lạ.
Tôi nói xong câu đấy thì nghe tiếng cười rụt rịt ngoài cửa, rồi sau đó tiếng dép bước đi về phía ban công. Tôi chợt nhớ ra là phòng bên cạnh cũng có người ở, nhưng vẫn chưa biết là ai. Vậy nên lúc này, tôi đoán phòng bên kia, chắc chắn là con gái. Tôi đoán như đoán, sau khi đã nghe giọng người ta.

Rồi thì tôi và thằng Thanh cũng thôi không nhậu nhẹt nữa. Dọn dẹp rồi nằm dài ra..

Trong hàng vạn cách để con người ta gặp gỡ và tạo ấn tượng cho nhau, dù là có gắn bó với nhau thật lâu hay chỉ là một vài giây ngắn ngủi. Nếu được chọn lựa, thì chắc hẳn, ai cũng sẽ luôn chọn cho mình một cách chào nhau vui vẻ và có ấn tượng đẹp nhất.

Bởi lẽ gặp nhau và tạm biệt chẳng ai biết trước được nó sẽ xảy ra thế nào, diễn biến ra sao? Thì vẫn thật mong rằng, ở giây phút chào nhau trong lần đầu gặp gỡ ấy, mỗi con người chúng ta, hãy luôn xuất hiện với phiên bản hoàn hảo nhất của mình.

Chỉ cách một giấc ngủ nữa thôi, tôi đã chính thức bước vào cuộc sống của tôi ở thời điểm 9 năm về trước, cho đến hiện tại của tôi bây giờ!

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Tiếng Chuông Gió
Quay lại truyện Sau Này...!
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Tony Tèo

Trả lời

9 tháng trước

Tg lặn rồi à 😥

Ẩn danh

jackeylove666

Trả lời

9 tháng trước

tác giả drop à bác

Ẩn danh

jackeylove666

Trả lời

10 tháng trước

ra chục chap 1 lần đi đọc cho sướng con mắt bác ơi :v

Ẩn danh

Gray994 [Chủ nhà]

10 tháng trước

Em cố mỗi ngày 1 chap cho bác ạ. Hay để 1 tuần up 1 lần cho nhiều bác

Ẩn danh

jackeylove666

10 tháng trước

ra đều hàng ngày đi bác. đợi 1 tuần lâu lắm

Ẩn danh

caobgbg

Trả lời

10 tháng trước

truyện bác rất hay, bác miêu tả nội tâm rất thật luôn ý, hóng truyện bác

Ẩn danh

Gray994 [Chủ nhà]

10 tháng trước

Cmt của bác là động lực của em. Cảm ơn bác