Logo
Trang chủ
Phần 1 - Chương 7
Phần 1: Sau Này...

Phần 1 - Chương 7

Đọc to

Phần 1: Sau Này...

Chap 7:

Nếu có ai đó nói với tôi, "hay là đi Sài Gòn một thời gian cho biết". Thì lúc đó tôi sẽ cười cay đắng và lẳng lặng quay đi.
Sài Gòn, đúng là nó vẫn sẽ rất tuyệt, đối với những người đã điều khiển được vòng quay của nhịp sống. Còn đối với những người chả có tí vốn liền gì, chả có bàn đạp, chả có chỗ dựa và mới đến thành phố như tôi. Thì nơi đây đúng là khắc nghiệt.
Sẽ có những lúc, bạn sẽ phải thừa nhận rằng Sài Gòn tuy đông đúc, náo nhiệt nhưng nó lại vô tình và cô đơn.

Những ngày đầu tiên tôi bắt đầu chạy grab. Có một lần tôi bị đánh 3 cái vào lưng, và rất nhiều tiếng chửi khó nghe chỉ vì đứng "sai nơi chờ khách". Chỗ tôi đứng là cổng bệnh viện 175 trong lúc tôi chờ cuốc.
Lúc đó quả thật là tôi không biết như vậy sẽ ảnh hưởng gì, hoặc gây khó chịu với ai. Hay trực tiếp chạm vào lợi ích của người nào.
Mặc dù chỉ cần nói vài câu thì tôi hiểu và sẽ đi chỗ khác. Nhưng thay vào đó là những cái đánh và lời chửi rủa đắng cay.

Lại có một lần, tôi đi giao trứng cho một chị gần tiệm cơm tôi làm. Những vỉ trứng cao qua khỏi đầu ngã hết về trước khi tôi gấp gáp thắng xe lại vì đèn đỏ. Gần một nửa trứng rơi xuống vỡ ra, tôi hốt hoảng làm mọi thứ có thể trước hàng xe dài ngoằng phía sau tôi.
Là những tiếng bóp còi khi đèn xanh vừa sáng, là những cái nhìn khó chịu khi tôi chắn đường đi. Chẳng có ai đến giúp đỡ tôi cả, mặc dù đúng là không phải việc của họ thật. Nhưng giữa dòng người đông đúc đó, tôi cảm thấy cô đơn!

Có những câu chuyện, những sự việc người ta chỉ cần giải quyết một cách rất đơn giản. Nhưng đa phần, người ta lại chọn phúc tạp hơn.

- Sao tai mày chảy máu vậy?

Tôi giật mình hỏi khi thằng Thanh bước vào phòng với bộ dạng mệt mỏi khá tệ. Quần áo bẩn hết đi, máu bên tai phải cứ rơi nhỏ giọt xuống áo.

- ...

- Đánh nhau với ai à? Ai vậy? Sao đánh nhau. Mẹ, ngồi xuống tao coi.

- Thằng thầu công trình, má nó lương nay trễ hơn tuần rồi không trả.

- Làm ăn gì kì vậy? Rồi mày đánh nó hay sao?

- Ừ, bỏ sức ra làm, mưa nắng cực khổ mà tới ngày lương cứ hẹn. Mà trong khi đó ai cũng có. Còn đội tao thì không. Tao tức quá hỏi giờ có trả không? Nó nói chưa có, tao bực quá nên đánh.

- Mày đánh không lại à?

- Anh em nó bênh, đè tao xuống đánh lại.

Sài Gòn cho đến tận bây giờ, thứ tôi sợ nhất là nợ lương. Cả một tháng trời thức khuya dậy sớm, mệt mỏi ra sao cũng cố gắng đi làm. Để rồi đến ngày đáng lẽ được nhận thành quả cho công sức bỏ ra đó để chi tiêu tiền nhà, tiền ăn, tiền sinh hoạt, thì lại không thấy đâu ngoài những cái hẹn. Đến lúc không thể trụ nổi nữa rồi buộc phải đi tìm việc khác, và đó cũng là lý do để chủ quỵt luôn lương.

- Mày tắm thay đồ đi, tao đi ra đó với mày.

- Để làm gì?

- Nói chuyện rõ ràng ra, mẹ đi làm cực khổ còn gặp kiểu mất dạy này nữa. Nói không được nữa thì đánh.

- Thôi bỏ đi, đánh cũng không có đâu.

- Bỏ? Bỏ gì? Bỏ tiền à? Đi, ra đó tao đánh cho.

Tôi vừa nói vừa kéo nó ngồi dậy. Lúc này tôi quả thật đang rất tức. Tiền không trả còn hùa nhau đánh. Tôi thì tính rất điềm tĩnh, có chuyện gì cũng sẽ bình tĩnh tìm cách tích cực nhất để giải quyết. Mà đoạn này thấy thằng bạn tôi đáng thương như vậy tôi không kìm được.

- Thôi bỏ đi. Mày ngồi xuống tao nói chuyện chút

- Bỏ con khỉ. Mày không đi tao đi.

- Bỏ đi, đánh rồi cũng có tiền đâu. Nó đông hơn cũng không đánh lại đâu.

- Vậy giờ sao? Bỏ cũng đâu được, tiền mà.

- Chắc tao về quê.

Tôi thoáng chút bất ngờ khi nó nói câu này.

- Về quê? Mày về quê làm gì?

- Ừm.. Tao về luôn, về dưới làm gì cũng được. Ở đây tao thấy ngộp quá.

- Vì chuyện kia à

- Cũng một phần thôi. Mà thật sự thì, nơi này không dành cho tao.

Những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống theo từng câu chữ thằng bạn tôi nói. Có lẽ là những nỗi niềm to lớn, được cất giữ một cách sơ sài từ lâu trong lòng mình. Chỉ cần một tác động nhẹ là nó không ngại ngùng từ tốn tuôn trào ra.

- Mày nói tiếp đi.

- Đáng lẽ, lúc quyết định cùng mày đến đây tao đã phải nhận ra. Tao chẳng có dự định gì cả, cũng không có bất cứ lý do nào để tao phải mệt mỏi bám víu lại đây.

- ...

- Mày nhìn tao xem, ngoài việc đi làm sáng đi chiều về ra thì tao chả có ước mơ gì cả. Vậy có phải, tao đi về quê làm, lại thoải mái hơn không?

- ...

- Mày thì khác, mày có lý do, có lý tưởng. Mày vì học, vì Thúy An. Còn tao chả vì gì. Tao nhớ nhà, nhớ mẹ.

- Vậy sao không nói tao biết?

- Thì hôm nay tao nói đây. Lúc trước, tao chỉ vì vui mà đi. Còn bây giờ, thứ tao nhìn thấy ở nơi đây với cá nhân tao đó là không phù hợp.

- Mày có buồn tao gì không?

- Mày khùng. Mày làm gì tao đâu, đó là những vấn đề của cá nhân tao mà.

- ...

- Tao nhớ nhà lắm, thật sự. Không phải là vì có chuyện hôm nay tao mới quyết định. Tao nghĩ kỹ rồi, tao không muốn ở lại đây.

Những phút giây trầm lặng trong căn phòng nhỏ sau những câu nói của bạn tôi, kèm theo đó là cả máu và nước mắt. Con người ta có hàng trăm ngàn cách để đối xử tử tế và có trách nhiệm với nhau, khiến mọi thứ đều trở nên dễ dàng, nhưng lại chọn cách ngược lại để mang đến đau thương hờn tủi.

Tôi cảm nhận rõ ràng sự buồn bã của Thanh. Dẫu là không có lý do ở lại, dẫu là nỗi nhớ nhà. Nhưng nếu không vì câu chuyện đồng lương đó, thì chả có lý do gì để châm ngòi mọi thứ. Bạn tôi rồi cũng dần làm quen, rồi cũng sẽ có ước mơ riêng của mình để có lý do ở lại đây.

- Mày định khi nào về?

- Mai về. Tao quyết định rồi.

- Ừm. Thôi tắm đi, tối nay anh em nhậu. Tao đi mua chút đồ ăn.

- Ừ, phải nhậu thật say.

Tôi đi xuống nhà, đi bộ thật nhanh về phía công trình. Vừa quỵt tiền còn đánh người. Nói gì thì nói cũng không thể bỏ qua được. Tôi vào công trình với gương mặt vui vẻ, như kiểu đi xin việc làm, ngó nghiêng xung quanh không thấy ai.  Xong tôi hỏi bác giữ kho ở cổng về chuyện đánh nhau lúc nảy. Do là hết giờ làm việc nên mọi người về hết, bác chỉ về phía phòng nhỏ nơi gần cổng. Tôi vào thì thấy đúng một người, tôi đục cho 2 cái vô mặt rồi đạp thêm vài cái xong tôi chạy ra.

Cảm giác lúc đấy thật dễ chịu. Tôi chạy luôn về phía chợ xong ngồi thụp xuống thở.

- Hey, chạy đi đâu mà mệt dữ vậy?hi

- Ủa Hạnh hả? Hôm nay em không đi làm sao?

- Da không anh, tuần sau em bắt đầu học nên em xin nghỉ rồi ạ.

- Ừm, mà em đi đâu vậy?

- Em đi chợ mua đồ về nấu cơm. Còn anh, đi đâu mà chạy vội vậy.

- À, anh chạy bộ. Đằng kia có con chó nó rượt theo anh sợ quá đi mất.

- Hihi,

- Mà...anh cũng đang định đi chợ. Vậy mình đi cùng đi.

- Dạ.. vậy mình đi.

Cũng là lần đầu tiên tôi đi bộ cùng một cô gái ở nơi này. Và càng đặc biệt hơn khi đó là em. Mọi ngày thì cả hai đều đi làm, giờ giấc cũng không giống nhau nên dù là ở gần cũng không có cơ hội nói chuyện nhiều. Thỉnh thoảng gặp nhau ngoài ban công lúc phơi đồ, cũng chỉ nói vài đôi câu tán gẫu.

- Hay là em đừng mua đồ ăn nữa, tối nay anh mời.

- Hửm? Lại mời em ăn sao?

- Ừm, tại tối nay anh với Thanh định ăn to một bữa. Nên mời em với Ngân qua ăn cùng cho vui.

- Ngân tối nay làm ca tối rồi, mỗi em ở nhà thôi.

- Vậy thì anh mời em. Nhá.

- Dạ.hihi

- Đồng ý rồi nha. Vậy em muốn ăn món gì? Anh mua về nấu luôn.

- Anh biết nấu luôn à?

- Chẳng những biết, mà còn nấu rất ngon.

- Vậy nếu... em ăn ngon quá bị nghiện luôn thì sao?

- Thì anh... nấu...cho em ăn.

- Không vì một lý do gì?

- Có..chứ. Vì...em.hi

- Ghê vậy saooo.hihii Vậy ăn lẩu đi ạ.

Một buổi chiều khó nói, với một câu chuyện buồn từ thằng bạn cùng phòng và chút niềm vui nho nhỏ từ câu chuyện vụn vặt bên em.
Tôi và em rong ruổi đi khắp cả khu chợ tìm thứ muốn mua. Giá mà ước mơ và mong đợi, đều suôn sẻ và dễ dàng như mua bó rau ngoài chợ thì tốt biết mấy.

- Vậy là mai anh Thanh về ạ?

- Ừ,...nó quyết định rồi.

- Thật ra thì...ở thành phố này cũng không dễ dàng gì. Em cũng có lúc muốn bỏ lại hết, để chạy một mạch về lại quê.

-...

- Có những khoảnh khắc, em thấy mình thật nhỏ bé, thật sự nhỏ, thật sự cô đơn, thật sự mệt mỏi, thiếu sự cân bằng giữa việc ở lại và rời đi.

- ...

- Nhưng cũng như anh nói đó. Em đến đây là để học, để tìm ra cơ hội cho mình. Nên những lúc em rơi vào tình trạng tệ nhất, em luôn tìm cách để cân bằng lại.

-...

- Mặc dù là em có thể từ bỏ hết để chạy về quê thật đấy, vì không ai quyết định thay cho tương lai của em được cả. Nhưng em không vậy, vì em biết đó là cảm xúc thoáng chốc và nhất thời thôi.

- ...

- Không thành công, không đi được đến cuối, không phải là điều tệ nhất. Mà không làm chủ được bản thân, làm không được hết khả năng để dẫn đến thất bại mới chính là điều đáng tiếc nhất!

- ...

- Bạn anh là người phụ thuộc vào cảm xúc. Con người mà, ai chả có lúc bị cảm xúc chi phối để quyết định. Lúc đầu anh ấy vì cảm xúc mà theo anh đến đây, bây giờ cũng vì cảm xúc mà quay về. Suy cho cùng, cảm xúc đối cảm xúc là điều sớm muộn thôi.

Mỗi một thứ trên đời này được tao ra, điều có lý do và ý nghĩa riêng của mình. Nếu muốn thay đổi thì chỉ có thể tàn phá đi và tạo lại theo một diện dạo mới là xong.
Từng chữ em nói ra, không sai hay dư thừa một chút nào cả. Dẫu chỉ là câu chuyện ở lại thành phố và về quê, nó như kiểu không thích nữa thì nghỉ, ai ép ai bắt buộc đâu.
Nhưng câu chuyện đi tiếp hoặc dừng lại, thì nó lại khác đi rất nhiều.

- Em cũng nghĩ vậy à?

- Vậy nên... tiếp theo, anh sẽ nói là chúng ta hợp nhau?

Tôi dừng lại, quay mặt sang phía em rồi nói.

- Vậy...Em nghĩ sao?

- Hi..Em nghĩ... là từ mai... anh sẽ tốn thêm tiền phòng rồi.

Nói xong em chạy nhanh lên tầng. Nhắc mới nhớ, từ mai thằng bạn chí cốt của tôi đã rời bỏ tôi về với nơi miền quê yên bình, về với nơi không lo tiền nhà, tiền nước. Mặc định bỏ lại tôi với một tháng tiền nhà không ai san sẻ. Xem ra, tôi phải cố gắng thêm nữa rồi. 

- Dzooo...

Hạnh - Lẩu cũng ngon dữ ha.hihi

Tôi - Sau này muốn ăn thì cứ gõ cửa phòng anh.

Hạnh - Thật không? Nói thì nhớ nha.

Thanh - Riêng em thì một ngày gõ cửa 3 lần cũng được.haha

Hạnh - Nhưng mà em không chỉ ăn mỗi lẩu thôi đâu đấy.

Tôi - Bất cứ món gì em muốn.

Thanh - Sao không nói nốt đi mày

Tôi - Nói nốt gì?

Thanh - "Miễn đó là em"kkk

Nó nói xong rồi tự nhiên cả 3 im lặng hẳn. Chả ai nói hay cười thêm câu nào. Có điều khoảnh khắc ấy, ánh mắt tôi và em chạm vào nhau hồi lâu. Cứ nhìn nhau như vậy. Cả em và tôi dường như đều có lời muốn nói. Nhưng rồi thì cũng không ai nói lên câu gì. Em mỉm cười rồi tiếp tục ăn.

Tôi - Mày lo ăn nhiều vô đi. Mai về rồi không còn được ăn đồ tao nấu đâu.

Thanh - Thì tao qua nhà mày ăn đồ mẹ mày nấu.kkk

Tôi - Ừ, mai tao gửi ít đồ, mày ghé nhà tao đưa cho An với mẹ tao.

Hạnh - Anh có em gái à?

Tôi - Ừm em anh nhỏ hơn anh 5 tuổi. Năm nay vào cấp 3 rồi.

Thanh - Em nó xinh gái lắm. Đâu giống như nó xấu xí vậy đâu.haha

Hạnh - Hihi

Tôi - Này bạn tôi ơi, ở cái phòng này có mỗi mày xấu thôi. Biết chưa?

Thanh - Mà tao về mày có buồn không?

Tôi - Buồn? Tao còn muốn đạp mày về liền luôn bây giờ chứ buồn.

Hai thằng, hai balo, một chiếc xe. Những tưởng là sẽ luôn đồng hành cùng nhau trên đoạn đường tương lai giữa thành phố hoa lệ đông đúc này. Bạn bỏ tôi một mình ở lại, rồi hỏi tôi buồn không?
Buồn chứ, không những buồn, mà tôi còn muốn ôm bạn khóc thật to một lần. Tôi không sợ phải ở một mình, tôi chỉ sợ cảm giác cô đơn khi trong khoảnh khắc nào đó tôi cần một người ở bên nhưng tôi không tìm được. Để rồi những phút yếu lòng, tôi lại giống như bạn, lại phải bỏ hết những ước mơ và hoãi bảo để trở về lại quê.

- Xe bên kia kìa, đây tao xách phụ đồ qua cho.

- Mày ở lại giữ sức khỏe, nếu không ổn thì về. Về dưới sống thoải mái không lo nghĩ gì.

- Ừ tao biết rồi, khi nào có việc gì buồn tao gọi cho mày tâm sự.

- Ừ cố lên nha. Xin lỗi vì bỏ mày lại.

- Thằng khùng, hôm nào tao về rồi anh em mình nhậu tiếp. Mà mày rãnh ngó sang nhà tao, có chuyện gì quan trọng thì gọi liền cho tao.

- Ừ, tao lên xe đây. Giữ sức khỏe.

- Ừ, giữ sức khỏe. Chào bạn!


Mỗi người mỗi chí hướng và lựa chọn cuộc sống khác nhau. Tôi vẫn bước đi trên con đường với đầy tham vọng và rủi ro phía trước. Bạn chọn một cuộc sống an nhàn đơn giản, nhìn nhận mọi thứ bằng một cách khách quan và công bằng, không bị đồng tiền và địa vị bình thường trói buộc.
Nhưng dù có thế nào đi nữa, thì cho đến cuối cùng, vẫn mong tất cả chúng ta điều có được những thứ mà chúng ta cho là tốt đẹp nhất, trên con đường dài đằng đẵng sau này.

- Anh Thanh lên xe rồi ạ?

Hạnh đứng ở ban công hỏi khi thấy tôi về phòng.

- Ừm nó lên xe rồi, giờ chắc cũng đi được 1 đoạn xa.

- Dạ, anh có buồn không?

- Anh có, cũng buồn nhưng đôi chút thôi.

- Vậy còn anh? Có khi nào anh có suy nghĩ sẽ về quê không?

- Anh à? Sao em lại hỏi anh vậy?

- Ừm thì... em cũng không biết nữa. Chỉ là cứ mỗi lần nhìn thấy một người trẻ quyết định bỏ phố về quê, em như cảm nhận được sự thất bại của họ.

-...

- Em thấy nuối tiếc cho cố gắng của họ, rất đồng cảm. Mỗi lần như vậy, em lại nghĩ không biết rằng liệu sau này em có giống họ không?

- ...

- Có học thì mới có thành công. Nhưng khi ra trường rồi, vẫn phải cố gắng phấn đấu vào guồng quay công việc thật nhiều hơn nữa mới mong trụ lại được nơi này. Cầu nối giữa học hành và thành công vẫn luôn là con đường rất dài.

-...

- Mà anh có dự định sẽ học nghành nào chưa?

- Anh định học sư phạm văn. Cơ mà nghe em nói anh lại có suy nghĩ bỏ học rồi đấy nhá.

- Trời ạ.hihi chứ không phải là do bị bạn bỏ lại một mình, buồn quá xong lại muốn về quê thôi không học nữa.

- Anh trêu thôi.hi mà nghĩ cũng buồn thật. Mới hôm qua hai thằng còn nói chuyện uống rượu với nhau. Hôm nay thì chỉ còn một mình. Tự nhiên lại hết bạn.

- Hết bạn sao?

- Ừ, hết bạn rồi.

- Vậy.... còn em thì sao?

- ...

- Hửm... em thì sao?

- Thật ra thì... anh không xem em là bạn. Mà anh muố....

- Thì em là hàng xóm mà.hihi

Em nói xong rồi chạy vào nhà. Bỏ tôi lại một mình với mớ cảm xúc hơi 3 chấm. Cái cảm giác mà khi mình đang rất hồi hợp để nói ra một điều quan trọng nào đó, xong bị chặn lại hoặc lơ đi thì nó hơi khó chịu.

Nhưng mà đã là điều quan trọng thì nhất định ai cũng phải đối diện và giải quyết thôi.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Lang thang trong nỗi nhớ
Quay lại truyện Sau Này...!
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Tony Tèo

Trả lời

9 tháng trước

Tg lặn rồi à 😥

Ẩn danh

jackeylove666

Trả lời

9 tháng trước

tác giả drop à bác

Ẩn danh

jackeylove666

Trả lời

10 tháng trước

ra chục chap 1 lần đi đọc cho sướng con mắt bác ơi :v

Ẩn danh

Gray994 [Chủ nhà]

10 tháng trước

Em cố mỗi ngày 1 chap cho bác ạ. Hay để 1 tuần up 1 lần cho nhiều bác

Ẩn danh

jackeylove666

10 tháng trước

ra đều hàng ngày đi bác. đợi 1 tuần lâu lắm

Ẩn danh

caobgbg

Trả lời

10 tháng trước

truyện bác rất hay, bác miêu tả nội tâm rất thật luôn ý, hóng truyện bác

Ẩn danh

Gray994 [Chủ nhà]

10 tháng trước

Cmt của bác là động lực của em. Cảm ơn bác