Phần 1: Sau Này...
Chap 6:
Như đã nói, tôi là người trầm tính và không thích ồn ào. Việc mà cho đến bây giờ tôi cũng chỉ có vài người bạn gọi đúng nghĩa là bạn. Tôi rất khó để kết bạn, không phải là tôi không muốn, cũng không phải là không có ai chịu kết bạn với tôi. Mà chỉ là con người tôi nó vậy.
Nhưng rồi mãi về sau này, khi đã nếm thử qua hết các mùi vị của cuộc sống. Tôi thấy bản thân mình thật sự thiệt thòi cũng vì tính cách ấy.
Đón chào một ngày mới bằng trận mưa dằm từ đêm cho đến sáng. Tôi thức dậy sau tiếng chuông báo thức khó chịu ấy. Sở dĩ tôi nói khó chịu là vì tôi rất ghét phải nghe tiếng nó. Không phải là do tôi lười, mà tôi rất khó để đi vào giấc ngủ, dù tâm trạng có mệt mỏi hay là thoải mái. Vậy nên tiếng chuông báo thức làm tôi thấy khó chịu, không thiện cảm chút nào khi nó là kẻ phiền phức phá rối giấc ngủ ngon.
Cũng một phần là do lúc tôi đi lính, chế độ trong đó phải nói là rất vội. Nên cứ mỗi buổi sáng chuông báo lên, dù là vẫn còn say ngủ nhưng vẫn phải nhanh chóng lao vào chế độ đầu tiên trong ngày.
Tôi ghét chuông báo thức.
Tôi nằm dài ra xuống nền nhà, chóng đẩy đâu đó vài chục cái rồi ra ban công hít gió đầu ngày. Tôi rõ ràng là không thích mưa, nhưng tôi lại có cảm tình với mưa sáng.
Tôi cũng không biết sao tôi lại thích, tôi không biết thật.
Nhìn xuống đường suy nghĩ vẩn vơ một lúc thì Hạnh mở cửa bước ra, trong bộ áo mưa dài hơn cả chân, rộng thênh thang, nhìn như cái trống đình, rất buồn cười.
- Anh cười gì đó?
- À, anh nghĩ tới một vài chuyện.
- Thôi đi, anh đừng có xạo. Em nhìn em còn mắc cười mà,hiha
- Ừ, thì cũng có chút chút. Sao em mua áo mưa to vậy?
- Em đâu có mua, áo này của Ngân. Hôm nay Ngân làm nửa buổi chiều nên em mượn đi.
- Em đi làm hả?
- Dạ...
- Mưa này, em cũng đi bộ luôn sao?
- Dạ, cũng không lớn lắm. Nên mặc áo mưa đi bộ cũng không sao.hi
Nhìn cái bộ dạng trống đình ấy của em thì dù khoảng cách có gần cách mấy, có đi cũng không dễ dàng gì.
- Hay là để anh đưa em đi.
- Anh không đi làm à?
- Hôm nay anh được nghỉ.
- Dạ thôi, giờ cũng còn sớm. 8h em mới vào ca nên đi bộ chút cũng được.
- Thôi để anh đưa đi, anh cũng định đi mua đồ ăn sáng.
Là lý do vẩn vơ mà hợp lý tôi nghĩ ra lúc đó. Chứ bình thường tôi không hay ăn sáng, chỉ uống một ly nước lọc vào mỗi khi thức dậy. Có hôm nào đói quá thì cũng chỉ ăn nhẹ cái bánh ngọt. Sau này thì tôi đổi nước lọc thành cafe.
- Dạ, vậy cảm ơn anh.hi
- Em xuống dưới trước chờ anh nhá!
Buổi sáng là lúc ai ai cũng chuẩn bị bắt đầu một ngày mới bằng những chuẩn bị riêng của mỗi người theo cách họ muốn nhất. Đùng phát trời mưa, đi làm cũng khó, buôn bán cũng khó, công việc ngoài trời cũng không thể bắt đầu... đói với những người yêu thích sự hoàn hảo và sạch sẽ, thì chào ngày mới bằng một cơn mưa dằm đúng là cơn ác mộng.
- Dạ đây, đến rồi anh.
Tôi chậm rãi từ từ nghiêng nhẹ xe qua phía bên tiệm trà sữa. Trong bộ áo mưa to hơn gần nửa người. Em vừa kéo áo lên vừa từ tốn lắc qua lắc lại để nhìn đường đi vào trong. Trông đáng yêu mà buồn cười.
- À Hạnh ơi, em đứng đấy đợi anh 5 phút nha.
- Dạ, sao vậy anh?
- Em đứng đó đợi anh chút, đứng nép vào trong kẻo ướt.
Tôi chạy bộ lên tầm 100m, nơi đang có xe bán bánh Hambuger. Vì trời đang mưa, nên cũng không mất thời gian lắm để tôi có được thứ mình muốn. Tôi nhanh chân chạy về, nước bắn lên quần tung tóe.
- Đây, cho em. Hambuger nhá.
- Sao... tự nhiên lại cho em?
- Thì... à, quà cảm ơn em trông xe anh.
Nói xong tôi chỉ tay ra phía xe đang dựng lề đường. Lúc đấy em cũng nhìn ra xe, rồi quay người nhìn lại tôi, bất giác em mỉm cười, rồi khẽ cúi mặt xuống.
Lúc này nhìn em có vẻ ngượn ngùng, nhưng không giấu đi sự thẹn thùng đáng yêu ấy. Em không nói thêm gì cả.
Tuy cũng không có gì bất ngờ lắm, nhưng có lẽ giây phút ấy em cũng ngầm đoán ra, thông điệp mà tôi muốn mang đến.
- Em, sẵn đưa áo mưa anh đem về phơi cho. Chứ để đây tới tối nó không khô đâu.
- Dạ.....hi em cảm ơn! Vậy em nhờ anh.
Thoáng nhìn vào em thêm chút nữa. Vẫn với nụ cười mỉm và sự ngượn ngùng đáng yêu ấy. Nhưng mà lần này em đã ngước lên nhìn tôi. Im lặng một chút.
Khoảnh khắc đó, nếu mà là đang trong phân cảnh của một bộ phim Hàn nào đó, thì chắc mọi người cũng sẽ đoán ra được diễn biến tiếp theo.
Và đúng vậy... tôi làm mọi người thất vọng rồi.
- Thôi anh về, em vào làm đi.
- Dạ... anh về cẩn thận nha!
- Ừm, anh đi đây.
Quan tâm nhau bằng những điều nhỏ nhặt, tưởng chừng như không đáng để bất cứ ai để tâm đến?
Không đúng, người hiểu và người muốn nhận sẽ tự cảm thấy, đó đã là đủ và trân trọng. Còn người không muốn hiểu hay muốn có nhiều hơn, thì từ những sự quan tâm giản đơn, nhỏ nhặt... sẽ cho rằng chưa đủ hoặc dư thừa.
Một cơn mưa, một cái bánh, một chiếc xe. Thời tiết, thức ăn, hiện vật. Mọi thứ dường như kết hợp một cách vừa vặn, là dấu hiệu bắt đầu cho những thứ đẹp đẽ và hạnh phúc sắp xảy ra. Nhưng liệu nó có hoàn hảo hay không?
Hoàn hảo và vừa vặn thì phải đi cùng nhau mới trọn vẹn!
Tôi về đến phòng với tâm trạng rất tốt. Thằng Thanh vẫn chưa dậy, hôm nay mưa thế này thì không nói cũng biết, nhà không xây được nên nghỉ.
Thằng bạn tôi thì hơi chậm hiểu chút nhưng tính tình rất tốt. Nó cũng không có những suy nghĩ hay dự định gì cả, sống rất vô tư và đơn giản.
Người miền Tây tôi kiểu, "Hôm nay vui thì cứ chơi đi, còn ngày mai thì để mai tính". Thoải mái và vô lo, tự do và đơn giản.
Nhưng tôi thì không vậy. Tôi có ước mơ và hoài bão. Có những dự định riêng cho tương lai của mình.
- Thanh, dậy đi. Trưa bà nó rồi.
- Ưmmmm... ừmmm
- Dậy. Đi tìm gì ăn
- Ừm. Chờ tao chút.
Mặc dù ở phòng tôi có bếp, có nồi, có đầy đủ hết các loại gia vị để có thể nấu ăn. Nhưng hai thằng con trai mà, kiểu gì chả muốn ăn nhanh thay vì bày ra nhiều thứ. Một phần vì tôi làm ở tiệm cơm nên ít khi ăn ở nhà.
Cũng từ ngày đi làm ở tiệm, tôi dần cũng biết nấu ăn. Chị chủ dạy từng món một, nêm nếm ra sao kỹ càng. Nên giờ nói về những món ăn trong mỗi bữa cơm tôi đều có thể nấu được, không những ngon mà lại còn đa dạng.
Hai thằng dạo một hồi lâu trên đường cũng chưa tìm được quán nào để ăn.
Mà Sài Gòn có cái lạ tôi phải công nhận, là mặc dù khắp các con đường ở đây, hai bên đều là những quán ăn nhỏ có lớn có với rất nhiều món từ các vùng miền khác nhau mà người ta gọi là đặc sản.
Thế nhưng có những lúc, bạn nghĩ bụng là sẽ đi ăn và sẽ ăn thật no, ăn bất cứ thứ gì bạn thấy. Rồi bạn chạy, cứ chạy mãi chạy hoài chạy càng ngày càng xa đi...bạn cũng không tìm được một quán ăn vừa ý để ghé vào. Xong rồi bạn lại về nhà ăn mì tôm.
- Thôi ghé vào ăn hủ tiếu đi Nhân.
- Ừ, chạy hoài đói thêm, xong tí hồi ăn thêm lại tốn tiền thêm.
- Kkkk
Nói xong hai thằng ghé vào quán hủ tiếu, bánh canh.
- Ăn xong có đi đâu không?
- Hửm? Mày có muốn đi đâu không?
- Tao không. Mà ở phòng chán lắm. Tìm chỗ nào đi đi.
Ngoài lúc đi làm ra thì quả thật, từ hôm đi xin việc bị lừa ấy tôi với nó cứ toàn nằm ở nhà bấm điện thoại, rồi gọi về nhà xong lại ngủ. Cứ vậy hết ngày. Cứ rú ru trong nhà, rất là an toàn và nhạt nhẽo.
Tôi nghĩ một chút thì cũng tìm được điểm đến.
- Vậy ăn xong đi tao dẫn lại chỗ này.
Ăn uống no nê xong xuôi tôi chở nó đi với vẻ mặt hí hửng. Trông rất là trẻ con, mà là nó chứ không phải tôi. Tôi đã trưởng thành rồi, từ lúc tôi hét to " Tạm biệt, tôi của trẻ con" lúc ở quê rồi. Nhưng đó là lý thuyết, chứ còn thực tế thì như nào tôi cũng không chắc.
- Đây, vào đi.
- Trà sữa à?
- Ừ, không trà sữa thì trà đá, mà trà đá thì đi về phòng tao làm cho uống.
Xong thì hai thằng tôi cũng vào, đây cũng là lần đầu tôi vào một quán trà sữa tại Sài Gòn. Tiệm này có một tầng trệt, quầy thu ngân và pha chế nằm ở phía trong. Phía ngoài gần cửa là bàn ghế đâu đó hơn 10 cái, cũng gần như full bàn. Tôi chọn bàn gần ngoài cửa, ngồi quay lưng ra ngoài.
Nhìn sơ một vòng thì thấy em, đang lấy tay vẩy vẩy nhìn tôi ngay bàn thu ngân em đang đứng. Chắc là lúc tôi vào em thấy rồi. Tóc em bây giờ đã cột cao lên, thoáng nhìn thì có em có nét chững chạc hơn ở nhà. Nhưng vẫn rất xinh. Tôi cười chào lại em.
- Thấy ai kia không?
Tôi nhìn thằng Thanh nói xong hất càm về phía Hạnh.
- Hạnh làm ở đây à?
- Ừm, làm ở đây. Sáng tao đưa em ấy đi làm nên biết.
- Vậy nên mày chở tao đến đây?
- Sao? Mày không...
- Ơ khoan, mày đưa Hạnh đi làm?
Nó ngắt lời khi tôi chưa kịp nói xong.
- Ừ, sáng trời mưa nên tao đưa đi.
- Nhưng tao không biết gì luôn?
- Mày ngủ mà... mà biết để chi?
- Ừ, thôi kệ. Mà nảy mày định nói gì?
- À, Tao nói mày không thích thì về phòng uống trà đá.
- Mày, yêu rồi à?
- Yêu?
- Ừ, Yêu Hạnh.
Tôi chòm ngưòi sang phía nó rồi nói thì thầm:
- Bộ, dễ nhìn ra lắm hả?
- Ừ, không nói tới những chuyện trước đó nhé. Chứ từ lúc mày vào đây cặp mắt mày có khi nào rời khỏi người ta đâu.
- ...
- Thật, thằng mù tuy không thấy nhưng có khi nó nghe mùi còn đoán ra được đấy.haha
- Dẹp mày đi.
Chỉ cần đó là người mình thích, đó là người mình yêu. Thì chẳng cần phải là nơi lãng mạn, dưới anh nến lung linh hay xung quanh là hoa hồng đỏ rực. Được ngắm nhìn người ấy trong tầm mắt, dõi theo từng cử chỉ của người ấy, cho dù chỉ là ngắm thôi nhưng bất cứ nơi đâu với tôi cũng là thiên đường.
Đã là đặc biệt, thì trong mọi hoàn cảnh nào cũng là đặc biệt!
- Trờiiii ơiii... tao lạy mày Nhân ơi. Này là ly thứ 3 rồi. Gần 2 tiếng đồng hồ rồi đó. Mày ngồi đó mày ngắm người ta, còn tao thì ngắm xe chạy.
- Ừ vậy thôi đi về.
- Tao đếm được nảy giờ hơn 500 chiếc xe nhỏ lớn chạy qua luôn rồi.
Tôi đứng dậy đi về phía bàn thu ngân, nơi em đang đứng để tính tiền.
- Trà sữa ngon lắm hả?hihi
Em nhìn tôi vừa cười vừa nói
- Cũng ngon.hi em tính tiền cho anh đi.
- Dạ...cũng ngon mà tận 6 ly á.
Em nói xong che miệng lại nhìn tôi cười. Lần đầu đi uống trà sữa mà làm tận 3 ly, ngồi hơn 2 tiếng, nghĩ thì cũng buồn cười và dị thật.
Mà em cứ cười đi, anh có lý do riêng của mình.
- Đây anh gửi.
- Dạ cảm ơn anh. Mà...
- Sao đó?
- Lần sau nhìn em nhiều là em tính phí đó.hihi
Nói xong em quay đi nhanh vào trong. Tôi thì hơi mắc cỡ với ngại ngại. Hóa ra nảy giờ tôi ngồi đó ngắm em, dù chỉ thỉnh thoảng quay lại, nhưng quả thật lần nào em cũng bắt gặp tôi như thế.
Cũng định hỏi em phí bao nhiêu, thì em đã đi mất vào bàn pha chế.
- Đi mày, dạo thêm vào vòng rồi qua tiệm cơm ăn xong về. Tối khỏi mua đồ ăn.
Hai thằng tôi, dạo thêm vài vòng quanh các con đường lân cận. Vẫn là dòng người hối hả tấp nập đó. Bon chen và vội vã. Người già thì tất bật bận rộn với công việc của mình vì mưu sinh. Người trẻ thì đang đào bới tìm kiếm cơ hội ra cho mình. Ai ai cũng đang phải chiến đấu hết mình cho lý do riêng của họ.
Tôi cũng phải như vậy, càng phải cố gắng thật nhiều hơn nữa. Không những phải cố gắng thật nhiều mà cần phải loại bỏ hẳn suy nghĩ an phận ra khỏi đầu.
Cuộc sống của mỗi người, là mỗi cách sống và số phận khác nhau. Chẳng ai dại mà chuốc lấy cực khổ buồn phiền khi vẫn có quyền được mưu cầu ấm no, hạnh phúc.
Giữa cái lòng thành phố này, thật làm cho con người ta mệt mỏi.
- Cuối tuần sau chị đóng cửa 3 ngày. Chị về quê có tiệc.
- Vậy là em nghỉ à chị?
Tôi và thằng Thanh vừa ăn vừa ngóng theo lời chị chủ.
- Ừ, mà nghỉ chị cũng sẽ tính lương cho em. Nên đừng lo.
- Thật à chị? Em cảm ơn nha.
- Ơn gì mà cảm thằng này. Nhờ em mà tiệm chị đông khách hơn trước đó. Đặc biệt là mấy bé sinh viên.
- Chị cứ ghẹo hoài.
- Này, chị không ghẹo, sáng giờ không dưới chục đứa hỏi anh đẹp trai bán cơm đâu rồi. Không tin em hỏi chồng chị xem.
- Chị nói có hỏi thì em tin, chứ nói hơn chục thì em không tin thật.
Nói xong thì mấy chị em cười to lên.
Tôi phải đi tìm việc gì đó làm thêm, để lắp vào khoảng trống được nghỉ ba ngày đó. Với lại buổi tối bình thường đi làm về ngoài bấm điện thoại xong rồi ngủ chứ cũng chẳng làm gì.
Ở thành phố này nếu không đi làm thì đi học. Mà tôi không học nên chắc chắn phải đi làm.
- Tao tính đăng ký Grab chạy.
Tôi nói khi 2 thằng vừa về tới phòng.
- Chạy thêm buổi tối à
- Ừ, Tối về chạy kiếm thêm ít tiền.
- Mày không ở nhà ngắm Hạnh à?
- Ừ nhỉ? Hay là mày đi chạy dùm, xong đem tiền về cho tao, tao ở nhà ngắm. Vậy đi.
- Dẹp mày, thôi tắm đây.
Tôi phải tận dụng mọi thứ để kiếm tiền. Với chỉ một đầu lương ở tiệm cơm, thì trừ tiền nhà, tiền sinh hoạt ra tôi cũng chẳng còn lại bao nhiêu để tiết kiệm.
- Alo anh hai.
- Mẹ đâu? Sao mẹ không gọi tao gì hết vậy? Mẹ không nhớ tao hả?
- Haha, mẹ nói kệ anh hai luôn rồi.
- Ba đi chơi rồi hả?
- Dạ, ba đi từ chiều rồi. Mà anh hai cho em tiền mua đồ đi học.
- Sắp vào học rồi à?
- Dạ. 2 tuần nữa học rồi
- Vậy mai anh gửi tiền cho.
- Dạ, bye anh hai.
Mới đó mà cũng hơn 2 tháng rồi. Giá mà thành công, cũng nhanh đến với mình như sự vội vã của thời gian.
Thôi, cố lên tôi ơi.
- Mày sao nằm một đống không nói gì hết vậy? Đừng nói tao là nhớ nhà nha.
- Ừ, nhớ nhà thiệt.
- Mày làm như lần đầu xa nhà. Mạnh mẽ lên coi.
- Đi lính khác chứ. Chứ mày không nhớ à?
Nhà là nơi để về, nhà là bàn đạp để con người ta trưởng thành, cũng là nơi sẽ luôn chào đón khi chúng ta thất bại mà trở lại.
Tôi không phải là kiểu người mạnh mẽ, cũng không là kẻ yếu đuối gì cả, chỉ đơn giản là tôi biết mình nên làm gì. Chứ nhà, thì ai không nhớ!
- Có. Nhưng càng nhớ thì càng phải cố gắng.
- Ừ, xây xong công trình bên kia chắc tao về quê chơi vài hôm.
- Vậy cũng được. Mà bên công trình mới làm ổn không?
- Chưa biết nữa. Mới làm mấy ngày à, chủ mới.
- Ừ thôi ráng đi, khi nào nhớ nhà nữa thì nói tao, anh em mình nhậu.
- Anh Nhân ơi.
- Ơi, Anh đây.
Đang nói chuyện với Thanh thì Hạnh gọi ngoài cửa.
- Em mới đi làm về à?
- Dạ, em vừa về. Anh ăn tối chưa?
- Tối thì anh chưa, mà chiều anh có ăn cơm rồi.
- Dạ, may ghê.hi em về có ghé mua 2 cái bánh bao. Anh với anh Thanh ăn thêm rồi ngủ.
- Nếu là vì cái Hambuger lúc sáng, thì anh không nhận. Còn nếu nói là vô tình mua dư, thì anh cũng không tin đâu.
- Vậy... anh cứ xem là em cố tình đi.hihi
Đó cũng là lý do và thời điểm, tôi thích "Mưa sáng".
Tony Tèo
Trả lời9 tháng trước
Tg lặn rồi à 😥
jackeylove666
Trả lời9 tháng trước
tác giả drop à bác
jackeylove666
Trả lời10 tháng trước
ra chục chap 1 lần đi đọc cho sướng con mắt bác ơi :v
Gray994 [Chủ nhà]
10 tháng trước
Em cố mỗi ngày 1 chap cho bác ạ. Hay để 1 tuần up 1 lần cho nhiều bác
jackeylove666
10 tháng trước
ra đều hàng ngày đi bác. đợi 1 tuần lâu lắm
caobgbg
Trả lời10 tháng trước
truyện bác rất hay, bác miêu tả nội tâm rất thật luôn ý, hóng truyện bác
Gray994 [Chủ nhà]
10 tháng trước
Cmt của bác là động lực của em. Cảm ơn bác