Logo
Trang chủ

Chương 1: Vô tận phẫn nộ

Đọc to

Hoàng Phủ Thánh Triều, Vẫn Tinh Thành, Vọng Nguyệt Trấn.

Gió lạnh buốt giá, tuyết lớn bay lả tả. Những bông tuyết trắng xóa bao trùm cả Đàm phủ đang trống dong cờ mở, đèn lồng kết hoa.

“Nếu ông trời đã cho ta trùng sinh trở lại vào ngày thành hôn, vậy thì Đàm Vân ta quyết không để bi kịch tái diễn!”

“Liễu Như Yên, Tư Đồ Kiếm Nam, sớm muộn gì có một ngày, ta sẽ đuổi cùng giết tận hai gia tộc các ngươi!”

Đàm Vân trong bộ đồ tân lang, ánh mắt như muốn nứt ra nhìn lên khung trời trắng xóa, từng cảnh tượng quá khứ lướt nhanh qua trong đầu.

Ba ngày trước, khi hắn thành hôn với tiểu thư Liễu gia Liễu Như Yên, Liễu gia chủ và Tư Đồ gia chủ vì muốn chiếm đoạt sản nghiệp của Đàm gia nên đã mua chuộc quản gia Đàm phủ, bỏ độc vào rượu trong tiệc cưới. Sau khi độc chết cha và ông nội của Đàm Vân, bọn chúng đã diệt môn 308 người của Đàm phủ!

Trước khi chết, Đàm Vân đã nhìn thấy cảnh vị hôn thê Liễu Như Yên trong bộ đồ cưới đang ân ái với Tư Đồ thiếu chủ: Tư Đồ Kiếm Nam.

Lúc đó hắn mới hiểu ra, Liễu Như Yên và Tư Đồ Kiếm Nam đã sớm có gian tình.

“Đàm Vân, sứ mệnh của ta đã hoàn thành, đời này xem ngươi báo thù thế nào đây.” Bỗng nhiên, một giọng nói yếu ớt vang lên trong đầu Đàm Vân.

“Ai?” Đàm Vân rợn cả tóc gáy.

“Ta ở trong Linh Trì của ngươi, ngươi vào đây nói chuyện.” Giọng nói yếu ớt lại vang lên trong đầu Đàm Vân.

Đàm Vân run rẩy tập trung tinh thần, nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái minh tưởng, đến được Linh Trì bên trong mi tâm.

Linh Trì là nơi tu sĩ chứa đựng linh khí đất trời, là căn cơ của tu sĩ.

Sau khi đến Linh Trì, đồng tử Đàm Vân co rụt lại, chỉ thấy ở trung tâm Linh Trì có một quả cầu hình thoi màu xanh biếc đang lơ lửng.

Quả cầu lớn bằng nắm tay, tỏa ra vầng sáng mờ ảo.

Đàm Vân nhìn chằm chằm vào quả cầu, trong lòng dâng lên một cảm giác huyết mạch tương liên, ánh mắt cẩn trọng dần trở nên mờ mịt, “Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại ở bên trong?”

“Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, tiếc là thời gian còn lại của ta không nhiều, không thể giải thích cặn kẽ cho ngươi được.” Giọng nói phát ra từ trong quả cầu ngày càng yếu ớt, “Ta nguyện phi hôi yên diệt, trả lại cho ngươi ký ức vạn kiếp!”

“Hãy nhớ, nhất định phải báo thù!”

Lời vừa dứt, đầu Đàm Vân đau như búa bổ, từng mảnh ký ức khổng lồ tràn vào tâm trí, ghép lại thành từng bức tranh.

Hắn nhìn thấy từ kiếp trước của mình cho đến từng kiếp của vạn kiếp về trước! Trong vạn kiếp luân hồi, kiếp nào người thân của hắn cũng đều bị diệt môn!

Vạn kiếp chí thân, không một ai sống sót!

Mà tất cả những điều này, đều đến từ lời nguyền tàn khốc của kiếp đầu tiên!

Kiếp đầu tiên của hắn là Hồng Mông Chí Tôn uy chấn chư thiên vạn giới. Hỗn Độn Chí Tôn, Thủy Nguyên Chí Tôn đã liên thủ giết chết hắn, sau đó nguyền rủa hắn tiến vào vạn kiếp luân hồi!

Bọn chúng muốn thông qua vạn kiếp luân hồi để thần hồn mạnh mẽ của hắn hoàn toàn bị hủy diệt!

Quả cầu ánh sáng màu xanh biếc trong Linh Trì chính là căn cơ của Hồng Mông Thần Giới: Hồng Mông Chi Tâm.

Người đàn ông vừa nói chuyện chính là một luồng thần niệm mà hắn đã luyện vào Hồng Mông Chi Tâm từ kiếp đầu tiên!

Chính luồng thần niệm này đã mang theo Hồng Mông Chi Tâm, xuyên qua hàng rào của chư thiên vạn giới, từ tinh hà luyện ngục rơi xuống trần gian, giúp hắn trùng sinh trở về ngày đại hỷ!

“Ha ha ha ha, vạn kiếp luân hồi, nguyền rủa ta đời đời diệt môn!”

Sau tiếng cười thảm, cả người Đàm Vân như một thanh kiếm báu vừa ra khỏi vỏ, “Hỗn Độn Chí Tôn, Thủy Nguyên Chí Tôn, Đàm Vân ta nhất định sẽ phi thăng Cửu Thiên Tiên Giới, rồi đến Thần Giới, cho các ngươi chết không được tử tế!”

Sau khi có được ký ức vạn kiếp luân hồi, Đàm Vân cũng sở hữu ký ức về vạn thuật của chư thiên như Đan, Trận, Khí, Phù… từ kiếp đầu tiên!

Hắn lập chí rằng ở kiếp cuối cùng này, nhất định phải trở lại Thần Giới báo thù!

Giẫm đạp những tiên thần đã phản bội mình dưới chân, giết sạch bọn chúng!

Mà việc cấp bách bây giờ, chính là làm sao để hóa giải nguy cơ Đàm gia bị diệt môn!

“Đàm Vân ca ca, sao huynh lại chạy tới đây? Mẹ nuôi bảo huynh mau về Quý Tân Điện bái đường kìa.”

Cùng với giọng nữ trong trẻo êm tai như mưa xuân, một thiếu nữ mặc váy hồng xinh đẹp tuyệt trần bước nhanh đến trước mặt Đàm Vân.

Thiếu nữ mắt sáng răng trắng, da trắng như tuyết, mái tóc đen như thác đổ buông xuống đôi vai thơm được gọt giũa tỉ mỉ, cả người toát ra một vẻ đẹp đến nghẹt thở, tựa như Dao Trì ngọc nữ hạ phàm.

Nàng chính là nghĩa muội của Đàm Vân: Nam Cung Ngọc Thấm.

Nàng là một cô nhi, lúc còn bé bị người ta vứt bỏ ở Vọng Nguyệt Trấn, được mẹ của Đàm Vân là Phùng Tĩnh Như nhặt về Đàm phủ.

Từ nhỏ nàng đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại có vẻ đẹp trời sinh, thiên phú càng kinh người. Năm mười tuổi, tu vi của nàng đã bước vào Linh Thai Cảnh tam trọng, vì vậy, Phùng Tĩnh Như đã chính thức nhận nàng làm con gái nuôi.

Nay mới mười lăm tuổi, nàng đã bước vào Linh Thai Cảnh lục trọng, cùng với Liễu Như Yên và Tư Đồ Kiếm Nam được mệnh danh là tam đại thiên tài của Vọng Nguyệt Trấn.

Ngược lại, Đàm Vân đã mười sáu tuổi mà vẫn là Linh Thai Cảnh tam trọng, là phế vật nổi danh khắp Vọng Nguyệt Trấn!

“Được, ta về ngay đây…” Đàm Vân đột nhiên quay đầu lại, giọng nói chợt ngưng bặt.

Hắn nhìn Nam Cung Ngọc Thấm, sâu trong lòng đột nhiên truyền đến một nỗi chua xót không tên, nỗi bi thương như thủy triều lan ra khắp da thịt.

Ngay sau đó, trong đầu hắn hiện lên một khung cảnh của kiếp trước.

Hoàng hôn như máu, trên đỉnh vách núi, khi một luồng kiếm quang bá đạo chém về phía mình, một thiếu nữ giống hệt Nam Cung Ngọc Thấm đã đẩy hắn ra!

Mà nàng lại phải trả giá bằng mạng sống, máu đỏ tươi khiến ánh hoàng hôn cũng phải phai màu…

Sau khi ký ức gián đoạn, hốc mắt Đàm Vân đỏ hoe, trìu mến nhìn Nam Cung Ngọc Thấm, trong lòng vô cùng vui sướng vì được trùng phùng ở kiếp này!

Hắn thầm thề: Ngọc Thấm, kiếp này ta quyết không phụ nàng!

Nam Cung Ngọc Thấm bị ánh mắt nóng rực của Đàm Vân nhìn đến má đỏ như ráng chiều, tim đập loạn xạ.

Nàng đột nhiên cảm thấy Đàm Vân đã thay đổi.

Trong trí nhớ của nàng, mặc dù Đàm Vân là thiếu gia, nhưng vì bị cả thành xem là phế vật nên vẻ mặt lúc nào cũng u sầu, suy sụp.

Nhưng hôm nay, nàng không hề cảm nhận được sự tự ti thường ngày trên người Đàm Vân.

“Ngọc Thấm, lát nữa ta và Liễu Như Yên bái đường, muội không cần đến đó, bây giờ muội hãy lập tức đi mua giúp ta một bộ y phục tân nương mà muội cho là đẹp nhất cả trấn.” Đàm Vân dường như đã nghĩ ra điều gì, vẻ mặt kiên định.

“Ồ, được ạ.” Nam Cung Ngọc Thấm vẻ mặt không hiểu, mỉm cười duyên dáng, thân ảnh chớp động vài cái, lướt ra khỏi cổng phủ, trong đôi mắt đẹp đã ngấn lệ.

Nàng yêu Đàm Vân sâu đậm, nhưng nàng biết thân phận giữa hai người quá cách biệt, xuất thân là nha hoàn như nàng không xứng với hắn.

...

Bên trong Quý Tân Điện rộng lớn, không còn một chỗ trống.

Vọng Nguyệt Trấn có ba gia tộc lớn: Tư Đồ gia, Đàm gia và Liễu gia.

Đàm gia tổ chức hỷ sự, những nhân vật có vai vế trong trấn có thể nói là đã đến đông đủ. Ngay cả nhân vật tầm cỡ thái đẩu của cả trấn là Bạch Dược Sư: Bạch Thu Sinh cũng có mặt.

Trên ghế chủ tọa là cha mẹ và ông nội của Đàm Vân, cùng với cha vợ tương lai của hắn là Liễu Bác Nghĩa. Bốn người thấy Đàm Vân mãi chưa quay lại, ai nấy đều cười rất gượng gạo.

Tân nương Liễu Như Yên đứng duyên dáng ở phía trước đại điện, vì khăn voan che mặt nên không nhìn rõ dung mạo của nàng.

“Đàm Phong, giờ lành đã đến, con mau đi tìm Vân nhi về cho ta.” Đàm lão gia tử liếc nhìn Đàm Phong, sắc mặt hơi tái đi.

“Cha, người bớt giận, con đi ngay đây…” Đàm Phong chưa kịp dứt lời, Đàm Vân đã bước vào đại điện, “Ông nội, cha, con về rồi.”

“Vân nhi, con lớn thế này rồi sao không hiểu chuyện chút nào?” Phùng Tĩnh Như trách móc Đàm Vân một câu, rồi nhìn Đàm Tự Trung đang bưng một bình rượu ngon, ra lệnh: “Quản gia, hôn lễ bắt đầu đi.”

“Thuộc hạ tuân mệnh.” Đàm Tự Trung vừa dứt lời, câu nói tiếp theo của Đàm Vân như một quả bom hạng nặng ném vào giữa đám đông!

“Quản gia, không cần đâu!” Đàm Vân lạnh lùng nhìn Liễu Như Yên, giọng điệu kiên quyết: “Ta và Liễu Như Yên hôm nay không thể, sau này lại càng không thể!”

Nói rồi, Đàm Vân lấy từ trong lòng ra một tờ hôn ước, xé nát trước mặt mọi người!

“Chuyện gì thế này? Đàm thiếu gia lại từ hôn ngay trước mặt mọi người! Đây không phải là sỉ nhục trắng trợn Liễu gia chủ sao?”

“Đúng vậy! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Liễu tiểu thư là thiên chi kiêu nữ, có điểm nào không xứng với hắn…”

“Suỵt… nói nhỏ thôi…”

“…”

Bên tai vang vọng tiếng bàn tán của hàng trăm gia chủ, Liễu Bác Nghĩa từ trên ghế bật dậy, gầm lên với Đàm lão gia tử vẫn còn chưa hoàn hồn: “Đàm Trường Xuân, con gái ta có điểm nào không xứng với đứa cháu phế vật của ông? Đàm gia các người khinh người quá đáng!”

“Liễu gia chủ, bớt giận, bớt giận.” Đàm lão gia tử vội đứng dậy tạ lỗi, rồi thân già run rẩy, giận dữ nhìn Đàm Vân, “Đồ bất tiếu tử tôn này, mày muốn chọc tức chết tao à! Nếu mày không cho một lời giải thích, tao sẽ tự tay phế mày!”

“Thằng nghịch tử này, tao đánh chết mày!” Đàm Phong bước ra khỏi ghế, vung tay tát vào mặt Đàm Vân.

“Tôi chỉ có một đứa con trai này thôi, ông dừng tay lại cho tôi!” Phùng Tĩnh Như hóa thành một bóng mờ, che chắn cho Đàm Vân ở phía sau.

“Phu nhân, đã đến lúc này rồi mà bà còn bao che cho thằng nghịch tử này!” Tay phải của Đàm Phong dừng lại trên không, ngay trên đầu Phùng Tĩnh Như, tức đến đỏ mặt tía tai.

“Phu quân, cha, hai người bớt giận trước đã, nghe Vân nhi giải thích đi ạ!” Phùng Tĩnh Như lo lắng đến nỗi nước mắt lưng tròng, bà cầu xin một tiếng rồi quay lại nhìn Đàm Vân, thúc giục: “Vân nhi, mau giải thích cho cha con, ông nội con và Liễu gia chủ đi!”

“Không cần giải thích nữa!” Liễu Bác Nghĩa gầm lên một tiếng làm rung chuyển cả đại điện, “Đàm gia các người ức hiếp Liễu gia chúng ta không có người sao? Mối nhục ngày hôm nay, ta nhất định sẽ bắt Đàm gia các người phải trả một cái giá đắt! Người đâu!”

Liễu Bác Nghĩa đương nhiên sẽ không cho Đàm gia cơ hội giải thích. Tuy hắn tức giận vì Đàm Vân từ hôn trước mặt mọi người, sỉ nhục con gái hắn, sỉ nhục Liễu gia, nhưng đây cũng là một cơ hội tốt để nhân dịp ra tay với Đàm gia!

“Vút vút vút…”

Lập tức, năm trăm thị vệ của Liễu gia đã mai phục sẵn xung quanh Đàm phủ tay cầm trường kiếm, đại đao xông vào Đàm phủ, bao vây Quý Tân Điện.

Trong năm trăm thị vệ, có hơn hai trăm người là thị vệ của Tư Đồ gia cải trang thành.

“Bớt làm càn ở Đàm gia ta!”

Một tiếng quát lớn đột ngột vang lên, hai trăm thị vệ của Đàm gia tay cầm trường mâu nghe tin chạy tới, không hề sợ hãi đối đầu với năm trăm kẻ địch…

“Bản gia chủ đây cũng thực sự không nhìn nổi nữa rồi!” Tư Đồ gia chủ trên ghế: Tư Đồ Thiên Luân, đột ngột đứng dậy, đứng sóng vai với Liễu Bác Nghĩa, “Đàm lão gia tử, các người đây là tự đào hố chôn mình!”

Hai người họ tỏa ra khí tức của Linh Thai Cảnh bát trọng, toàn thân tỏa ra sát ý không hề che giấu.

“Cha, cha phải làm chủ cho con gái… hu hu…” Liễu Như Yên vén khăn voan lên, giả vờ khóc lớn, đi đến bên cạnh Liễu Bác Nghĩa, “Con gái không sống nổi nữa… hu hu…”

“Ha ha ha ha, diễn, cứ tiếp tục diễn cho lão tử xem!” Đàm Vân nhìn chằm chằm Liễu Như Yên cười lớn một tiếng, rồi nhìn quanh tất cả các gia chủ đang lườm nguýt mình, nói dõng dạc: “Mọi người không phải tò mò tại sao ta lại từ hôn sao?”

“Được, vậy ta sẽ cho các người biết!”

Tay phải của Đàm Vân hóa thành trảo, đột ngột xoay người, bóp chặt miệng của quản gia Đàm Tự Trung!

Tiếp đó, tay trái Đàm Vân vớ lấy bình rượu, đổ vào miệng Đàm Tự Trung, “Lão già ăn cây táo rào cây sung nhà ngươi, lại bị Liễu Bác Nghĩa mua chuộc, bỏ độc vào trong bình rượu, muốn lúc ta và Liễu Như Yên bái đường kính rượu cho cha mẹ, ông nội ta thì độc chết họ!”

“Đừng mà thiếu gia, lão nô biết sai rồi…” Giữa tiếng cầu xin kinh hãi của Đàm Tự Trung, Đàm Vân đã đổ hết một bình rượu độc vào miệng lão.

“Phụt…”

Đàm Tự Trung hai mắt trợn trắng, miệng sùi bọt mép, một ngụm máu độc đen ngòm phun ra, chết ngay tại chỗ

Đề xuất Voz: Ngày Ấy Ở Hiện Tại
Quay lại truyện Nghịch Thiên Chí Tôn
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

mrthcf2000

Trả lời

2 tháng trước

ad nên dịch lại bộ truyện này đi ad sao đọc toàn là truyện khác hơi ảo nhỉ

Ẩn danh

Tiên Đế

1 tháng trước

ủa là bộ này là đăng nhầm truyện hay là một số chương bị lộn truyện?

Ẩn danh

mrthcf2000

3 tuần trước

ad nên viết lại từ đầu cho chuẩn hơn đi ad chứ lỗi hơi nhiều lắm đó ad