Chương 67: Nhất Chiến Kinh Thành (Tứ)

Cái tát tàn nhẫn này trực tiếp đánh cho Huyền Vũ ngây người, cũng khiến tất cả mọi người có mặt ở đây ngây người. Bọn họ vốn tưởng rằng cảnh tượng sẽ thấy là Vân Triệt thảm bại, thậm chí trọng thương trong vòng mấy chiêu dưới tay Huyền Vũ, không một ai ngờ được, lần chạm mặt đầu tiên của hai người lại là Vân Triệt tàn nhẫn tát cho Huyền Vũ một cái… hơn nữa còn tát vang đến mức không thể vang hơn!

Người của Thất Tông Môn toàn bộ sững sờ, đệ tử và các trưởng lão của Tân Nguyệt Huyền Phủ cũng đồng loạt chết lặng, nhất thời đầu óc như ngừng hoạt động, nửa ngày vẫn chưa hiểu ra. Mãi đến khi ba chữ “chiêu thứ nhất” nhàn nhạt thốt ra từ miệng Vân Triệt, bọn họ mới như tỉnh mộng, xác nhận rằng chuyện này lại là thật, ai nấy đều trợn to hai mắt…

Lý Hạo thảm bại, Hạ Nguyên Bá thảm bại, Huyền Vũ còn không ngừng buông lời khiêu khích chế giễu, khiến cho các đệ tử và trưởng lão của Tân Nguyệt Huyền Phủ uất ức nhục nhã đầy bụng, mà lại chẳng có cách nào gỡ lại thể diện. Mà cái tát tàn nhẫn này của Vân Triệt lại khiến toàn thân bọn họ khoan khoái, sướng đến tận xương tủy, cả người dễ chịu thoải mái không nói nên lời, nếu không phải vì trường hợp không cho phép, bọn họ chỉ hận không thể hô to cổ vũ.

Thất Tông Môn, đặc biệt là người của Huyền Tâm Tông đưa mắt nhìn nhau. Huyền Vũ đường đường Nhập Huyền Cảnh cấp 2, thân mang huyền công huyền kỹ của tông môn, vậy mà lại bị một kẻ Nhập Huyền Cảnh cấp 1, trên người không có dấu vết huyền công, vừa chạm mặt đã tát cho một cái tàn nhẫn… Đây là đùa đấy à?

“Vừa rồi đó là… thân pháp huyền kỹ? Tư Không trưởng lão, ngài có nhìn rõ động tác của hắn không?” một trưởng lão của Tân Nguyệt Huyền Phủ thấp giọng nói.

“Hoàn toàn không! Thân pháp kỹ mà hắn vừa dùng, ta còn chưa từng thấy bao giờ.” Tư Không Hàn cũng nói nhỏ, ánh mắt nhìn Vân Triệt đã khác hẳn lúc trước.

Huyền Vũ lồm cồm bò dậy từ dưới đất, cả nửa bên mặt phải đã sưng vù, đỏ như đít khỉ. Vừa rồi còn huênh hoang khoác lác, chớp mắt đã bị người ta tát trước mặt bao người, Huyền Vũ có thể nói cả đời này chưa từng chịu sự nhục nhã nào như vậy. Hắn hung hăng nhìn chằm chằm Vân Triệt, ánh mắt vô cùng oán độc, nhưng may mà vẫn cố nén để không mất đi phong độ cơ bản, gượng cười nói: “Tốt, rất tốt! Ta vốn cố ý để lại sơ hở cho ngươi, muốn để ngươi cầm cự thêm vài chiêu cho đỡ mất mặt, không ngờ ngươi lại không biết điều như vậy, chuẩn bị gánh chịu hậu quả khi chọc giận ta đi!!”

Vân Triệt vẩy vẩy tay phải, khẽ liếc hắn một cái, khinh thường nói: “Đồ ngu!”

“Ngươi… muốn chết!” Huyền Vũ hoàn toàn nổi giận, gầm nhẹ một tiếng, hai tay giơ lên, chủ động xông về phía Vân Triệt, lòng bàn tay trái và phải đồng thời loé lên ánh sáng tím, sau đó song quyền cùng xuất, một trái một phải đấm về phía Vân Triệt, dưới tác dụng của Tử Dương Công, hai tay Huyền Vũ có sức mạnh ngàn cân.

“Vân sư đệ cẩn thận!” Lam Tuyết Nhược bất giác kinh hãi kêu lên. Nàng ngồi ở hàng đầu, đủ để cảm nhận rõ ràng sức mạnh to lớn đang ngưng tụ trên hai tay Huyền Vũ lúc này, trái tim của các đệ tử và trưởng lão Tân Nguyệt Huyền Phủ cũng đồng thời thót lên… Thực lực của Huyền Vũ dù sao cũng bày ra ở đó, lần chạm mặt vừa rồi rất có thể chỉ là do hắn nhất thời khinh địch sơ suất, bây giờ Huyền Vũ đã nổi giận, Vân Triệt còn có khả năng đối phó được không?

“Chết đi!” Huyền Vũ mắt lộ hung quang, sự nhục nhã vừa rồi khiến hắn đã nảy sinh sát tâm với Vân Triệt. Nhưng hắn đương nhiên không dám thật sự giết người trong Tân Nguyệt Huyền Phủ, song hắn tự tin một quyền này đủ để khiến Vân Triệt tàn phế suốt đời!

Dưới uy thế cực lớn, Vân Triệt dường như đã bị áp chế đến không thể động đậy, ngay cả tư thế đỡ đòn cũng không có. Song quyền của Huyền Vũ cứ thế dễ dàng đấm vào ngực Vân Triệt, sau đó… xuyên qua người!

Cái… gì!?

Mắt Huyền Vũ lập tức trợn lớn, thân thể hắn cũng nghiêng về phía trước theo quán tính, và đúng lúc này, một luồng gió sắc bén từ bên trái hắn xé không lao tới…

BỐP!!!

Lại một tiếng tát vang đến mức không thể vang hơn nữa giòn giã vang lên trong đại điện, thân thể Huyền Vũ lại bay lên, xoay bốn vòng đẹp mắt trên không, rồi cằm đập xuống đất, ngã sấp mặt một cách thảm hại, nửa bên mặt trái cũng sưng vù, đỏ như máu.

“Chiêu thứ hai.” Vân Triệt khẽ thổi lên mu bàn tay trái của mình, ung dung nói.

Các đệ tử của Tân Nguyệt Huyền Phủ toàn bộ trợn to hai mắt, trong lòng đồng loạt vang lên hai chữ: “Khốn kiếp!”

Nếu như lần đầu tiên là do chủ quan, may mắn, trùng hợp, thì lần thứ hai này tuyệt đối không thể dùng mấy chữ chủ quan, may mắn, trùng hợp để giải thích được nữa.

Lý Hạo bị Huyền Vũ đánh bại không hề rời đi, mà được khiêng ra phía sau chữa thương, y trơ mắt nhìn Huyền Vũ lại bị tát bay lên, cả khuôn mặt kích động đến đỏ bừng, hưng phấn đến mức không còn cảm thấy cơn đau nhức trên người, miệng mất kiểm soát la lên: “Đánh hay lắm! Đánh thật con mẹ nó sảng khoái!! Thật con mẹ nó hả giận!”

“Hê hê!” Vị sư huynh đang chữa thương cho y là anh em họ bên chú của Lý Hạo, tên là Lý Hạo Nhiên, nghe Lý Hạo nói vậy, hắn cười hê hê, chậm rãi nói: “Hạo tử, xem ra cảnh giới của ngươi vẫn chưa được rồi. Vân sư đệ đâu chỉ đánh hay, đánh sảng khoái, đánh hả giận, mà còn đánh vô cùng tài tình nữa! Ngươi nhìn mặt của Huyền Vũ kia kìa, cái tát đầu tiên, mặt phải biến thành đít khỉ, cái tát thứ hai, mặt trái biến thành đít khỉ. Hơn nữa màu sắc, hình dáng, vị trí, độ cao sưng lên, so với bên mặt phải quả thực giống hệt nhau, đúng là đối xứng! Ngươi xem mặt của Huyền Vũ bây giờ đi, lập tức trở nên hài hòa hơn nhiều có phải không nào! Đây không phải là hai cái tát đơn thuần, mà là một nghệ thuật tát hoàn mỹ, yêu cầu đối với lực độ, vị trí, góc độ đều vô cùng cao, tuyệt đối không phải người thường có thể tát ra được, tuyệt diệu không thể tả hết, thật là tuyệt diệu không thể tả hết!”

Phụt…

Giọng của Lý Hạo Nhiên không hề nhỏ, hơn nửa số người trong điện đều nghe rõ, lập tức ngã rạp một đám, một vài đệ tử huyền phủ còn phải ôm bụng, cố nhịn để không cười phá lên, giơ ngón tay cái về phía Lý Hạo Nhiên.

“Ha... ha ha…” Dù mỗi lần cười là nội tạng lại đau nhói, nhưng Lý Hạo lại cười vô cùng vui vẻ: “Hê, quả nhiên vẫn là đường ca cảnh giới cao... Bất kể thế nào, Vân sư đệ cuối cùng thắng hay thua, ta cũng quyết kết giao với người bạn này!”

Huyền Vũ lại một lần nữa vô cùng chật vật bò dậy từ dưới đất, nuốt ngược ba cái răng lẫn với máu tanh vào bụng. Hắn trợn mắt nhìn chằm chằm Vân Triệt, chỉ hận không thể dùng ánh mắt xé nát y. Đồng thời, trong lòng hắn cũng kinh hãi run rẩy... Vừa rồi, làm sao hắn lại xuất hiện ở bên trái mình? Rõ ràng thân thể hắn vẫn còn ở tại chỗ! Hai lần, mình rõ ràng đã đánh trúng hắn, tại sao lại đánh vào khoảng không? Lẽ nào mắt mình có vấn đề?

Hay là thân pháp huyền kỹ? Nhưng làm sao có thể có loại thân pháp huyền kỹ như vậy!!

Mạt Lỵ từng nói với Vân Triệt, “Tinh Thần Toái Ảnh” chỉ cần luyện đến đệ nhất trọng, là có thể đứng ở thế bất bại khi đối mặt với hai đối thủ cùng cấp, luyện đến tam trọng, đối mặt với đối thủ cao hơn năm cấp cũng có thể toàn thân trở ra. “Tinh Thần Toái Ảnh” tổng cộng có tám trọng cảnh giới, Mạt Lỵ hiện tại tu đến đệ lục trọng, có thể phân ra sáu ảo ảnh khó phân thật giả, Vân Triệt bây giờ đã tu thành đệ nhất trọng, chỉ có thể phân ra một ảo ảnh. Có điều, tuy chỉ là đệ nhất trọng, nhưng đây dù sao cũng là thân pháp huyền kỹ đến từ Mạt Lỵ! Sao có thể so với thân pháp huyền kỹ tầm thường được. Đừng nói là Huyền Vũ Nhập Huyền Cảnh trước mắt, mà ngay cả các phủ chủ, trưởng lão mạnh đến Linh Huyền Cảnh, Địa Huyền Cảnh trong điện, cũng gần như không ai nhìn rõ thân pháp của Vân Triệt. Sự chấn động trong lòng họ cũng lớn hơn nhiều so với các đệ tử trẻ tuổi.

“Mùi vị của răng thế nào?” Vân Triệt híp mắt lại, châm chọc không chút lưu tình.

“Hê... hê hê…” Huyền Vũ lau mép, lại cười lên: “Vân Triệt, có thể khiến ta chật vật như vậy, ngươi cũng là người đầu tiên, cho nên, ngươi sẽ chết rất thảm, rất thảm…”

Lời độc ác của Huyền Vũ còn chưa nói xong, bỗng thấy bóng dáng Vân Triệt nhoáng lên, đã xông về phía hắn, ánh mắt hắn trầm xuống, hai cánh tay đột nhiên vạch một nửa vòng cung về phía trước, lần này hắn đã khôn hơn, trực tiếp dùng Tử Dương Công bao phủ cả ba hướng trước, trái, phải, Vân Triệt dù đột ngột di chuyển đến vị trí nào, chỉ cần chạm vào tử dương huyền khí của hắn, sẽ lập tức bị hắn phản kích mạnh mẽ, hắn tự tin một chiêu... chỉ cần một chiêu, là có thể đánh cho Vân Triệt bò không dậy nổi trên đất.

Bóng dáng Vân Triệt khi chạm vào tử dương huyền khí trước người hắn liền biến mất như trước, sắc mặt Huyền Vũ tối sầm, lập tức tập trung chú ý sang hai bên trái phải... nhưng lần này, luồng gió mạnh kia lại gào thét từ trên không lao xuống.

RẦM!!

Vân Triệt dùng Toái Ảnh lên trên không, hung hăng đá một cước vào mắt phải của Huyền Vũ, đá cho thân thể hắn tại chỗ lộn một vòng về sau, lại cằm đập xuống đất, một chiếc răng máu trực tiếp văng ra. Lúc chân Vân Triệt đáp xuống đất, suýt chút nữa đã giẫm lên đầu hắn, y liếc mắt xuống, thản nhiên nói: “Chiêu thứ ba!”

“Tên khốn nhà ngươi… A!!”

RẦM!!

Huyền Vũ vừa định bò dậy, Vân Triệt đột nhiên bất ngờ tung một cước, đá vào mắt trái của Huyền Vũ, khiến thân thể vừa gượng dậy được một nửa của hắn lại lộn một vòng về sau đẹp mắt, hai mắt lập tức biến thành mắt gấu trúc.

“Sư phụ ngươi không dạy ngươi bất cứ lúc nào cũng phải tập trung tinh thần sao… Chiêu thứ tư!”

“A a a... Ta giết ngươi!!”

Cả khuôn mặt sưng đỏ không chịu nổi, hai hốc mắt đều trở nên thâm đen, khuôn mặt vốn coi như anh tuấn của Huyền Vũ lúc này đã biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, thê thảm đến mức không thể thê thảm hơn. Hắn đứng dậy, khuôn mặt vốn đã đáng sợ lúc này càng thêm dữ tợn, toàn bộ huyền lực điên cuồng tuôn ra, cả người gần như phát điên.

“Tử Dương Thiên Huyễn Thủ!!”

Huyền Vũ gào thét đến khản cả giọng, xông về phía Vân Triệt, hai cánh tay dưới tác dụng của Tử Dương Công gần như hoàn toàn biến thành màu tím.

“Là một trong những tuyệt chiêu của Huyền Tâm Tông… Tử Dương Thiên Huyễn Thủ! Vân Triệt cẩn thận!” Tư Không Hàn bật người đứng dậy, kinh hãi hô.

Cánh tay Huyền Vũ nhanh chóng vung vẩy, múa ra vô số quang ảnh màu tím, điên cuồng bao phủ toàn thân Vân Triệt. Vân Triệt không lùi lại né tránh, mắt hắn híp thành một đường, cánh tay phải duỗi ra, xuyên qua từng lớp quang ảnh màu tím, không nặng không nhẹ đập vào khuỷu tay của Huyền Vũ.

“Tử Dương Công của Huyền Tâm Tông này là dùng ba mạch Tử Dương, Phù Trung, Thiên Đàm ở hai cánh tay trái phải để ngưng khí, và lấy Tử Dương Mạch làm hạt nhân, chấn động Tử Dương Mạch của hắn, Tử Dương Công sẽ trực tiếp vỡ tan, toàn thân huyền khí cũng sẽ hỗn loạn trong chốc lát. Đồng thời, khi Tử Dương Công phát động, vị trí trên ngực hắn hai tấc, nơi nối liền với Tử Dương Mạch, huyền lực hộ thân sẽ bị dồn hết vào Tử Dương Mạch, tương đương với không hề phòng ngự!”

Đây là lời Mạt Lỵ vừa nói cho hắn biết.

Vị trí Vân Triệt trọng kích, chính là Tử Dương Mạch của Huyền Vũ.

Lập tức, cả cánh tay Huyền Vũ tê dại, toàn bộ tử khí biến mất không còn tăm hơi trong nháy mắt, huyền khí toàn thân đại loạn, khiến thân thể Huyền Vũ cứng đờ trong chốc lát. Và chính trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, Vân Triệt áp sát lại gần, khuỷu tay hung hăng đập vào vị trí trên ngực hắn.

RẮC!!

Xương ngực của Huyền Vũ trực tiếp vỡ nát lệch vị trí, cả người như chiếc lá trong gió bay ra ngoài, trong lúc bay ngược phun ra một mũi tên máu, sau đó rơi xuống đất như một bao cát, toàn thân co giật hai cái, không thể đứng dậy được nữa.

“Chiêu thứ năm… chậc chậc, vị Huyền Vũ huynh đài của Huyền Tâm Tông này quả là nói lời giữ lời, nói năm chiêu sẽ để ta thắng, quả nhiên là năm chiêu liền để ta thắng, không nhiều một chiêu, không thiếu một chiêu. Sự giữ chữ tín của Huyền Vũ huynh đệ thật khiến người ta khâm phục vạn phần.”

“Ngươi…” Huyền Vũ đưa tay chỉ về phía Vân Triệt, toàn thân run rẩy, nhưng chỉ nói được một chữ “ngươi” liền trợn trắng mắt, đầu nghẹo sang một bên, trực tiếp ngất đi. Cũng không biết là bị thương đến ngất hay là bị tức đến ngất.

“Huyền Vũ!”

Các đệ tử Huyền Tâm Tông đều kinh hãi, hai người vội vàng tiến lên, đỡ lấy thân thể ngã dưới đất của Huyền Vũ, liên tục đút cho hắn ba viên đan dược, một người trong đó ngẩng đầu trừng mắt nhìn Vân Triệt, giận dữ nói: “Cùng lứa tuổi giao đấu, ngươi lại ra tay ác độc như vậy! Nếu Huyền Vũ có mệnh hệ gì, Huyền Tâm Tông ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.”

“Hờ, lời này của ngươi ta nghe không hiểu rồi.” Vân Triệt cười lạnh nói: “Tuy là giao đấu không sai, nhưng đao kiếm không có mắt, quyền cước khó thu, lúc giao đấu khó thu tay mà gây thương tích đến tính mạng cũng thường xuyên xảy ra, bị chút thương tích quả là chuyện bình thường. Sao ta biết được đệ tử Huyền Tâm Tông các ngươi lại không chịu đòn như vậy, mới năm chiêu thôi đã vừa gãy xương vừa hộc máu, các ngươi không trách đệ tử tông môn mình vô dụng, lại quay sang chỉ trích ta?”

Vân Triệt đem những lời châm chọc cuồng vọng mà Huyền Vũ đã nói sau khi đánh bị thương Lý Hạo và Hạ Nguyên Bá, trả lại nguyên xi… Trả lại không chỉ là một tràng lời nói, mà còn là một cái tát vang dội.

Đề xuất Voz: Say Nắng Cô Em - Tán Cô Chị
BÌNH LUẬN