Mình thì thời gian không phải đi làm nhưng vẫn cố lết đến công ty chai mặt mượn tiền, vì đã nói với sếp là về quê cưới vợ nên phải thậm thụt bắt cóc nhân viên từ đầu hẻm để mượn tiền... Cái điện thoại thì cắm một cái được 600k, một cái được 200k từ lâu lắm rồi... Một thời gian dài hai thằng không biết xài đến cái điện thoại, thỉnh thoảng mượn mấy thằng em sinh viên lắp Sim gọi về gia đình xin tiền. Thời gian nghĩ lại cũng buồn cười, ngày nào mượn được tiền (nói chung mượn khắp nơi, bạn bè, anh em họ hàng... thậm chí mới quen cũng chai mặt mượn tiền) thì hai thằng phê pha, cơm nước đàng hoàng, ngày không mượn được tiền thì đi bộ đi học trong tình trạng chân không bước nổi, người thì như giẻ rách, ruồi đậu lên người cũng đéo muốn đuổi... Ngày chích một lần, ngày không có mà chích, tội thì thôi rồi... Gia đình tưởng công việc không ổn định nên vẫn gửi tiền ra cho mình sinh hoạt, ông bà của thằng Nam cũng gửi tiền cho nó đi học nhưng không được như xưa nữa, nhà ông bà giàu nhưng từ khi biết thằng Nam bị đuổi học vì nghiện ngập nên lần này chỉ đúng tiền nhà, tiền ăn với tiền xe bus cho nó, ngoài ra tiền trà đá cũng không xin được, nhưng cũng không đến nỗi kẹt là sít sao... Đến ngày mình đi làm trong tình trạng thất thểu, trả nợ cho một số anh em, còn một số chưa trả hết (Vì không nhớ hết mượn những ai, mà họ lại không nhắc... hì hì) thì cũng chán. Âm thầm gửi đơn xin nghỉ việc cho bà chị. Rồi về an ủi thằng Nam, "Thôi mày về ở với cậu rồi cố gắng đừng chơi nữa, học hành xong, lấy bằng xong rồi tính". "Tao có lẽ về quê xem sao chứ không trụ nổi tình trạng như thế này đâu". Thằng Nam cũng nghĩ thông nên cuộc chia ly diễn ra nhanh chóng. Hai thằng mua hai cái hàng rồi chia nhau ra "đâm". Hứa với nhau "Đây là lần cuối chơi hàng"... Nhưng hứa là hứa mồm, chứ có thằng nào làm được đâu...
Thế là mình xách đít về quê, để lại HN với rất nhiều kỉ niệm, và kỉ niệm phần lớn là ôm bụng đói hoặc ôm cái xác đang "vã" hàng đi lang thang vất vưởng ngoài đường. May là không có tính trộm cắp vặt, chứ nếu mà bần cùng quá thì mấy em sinh viên ở chỗ trọ của mình cũng khổ...
Đề xuất Voz: Những chuyện kinh dị ở Phú yên !