Logo
Trang chủ

Chương 28

Đọc to

Ở quê, vừa bước xuống xe chưa về nhà đâu. Đi tìm mấy thằng bạn xem có thằng nào không đã. Gặp ngay anh công nhân thần thánh đang ngồi rung đùi uống nước ở ngã ba. Nói gì hết độ mừng nữa, mừng mừng tủi tủi như xa cách mấy chục năm giờ mới gặp lại. Nó chở mình trên con xe Star đi lấy hàng, xong hai thằng mua xi lanh các kiểu, chạy thẳng ra đồng... Cánh đồng lúa nơi kỉ niệm gắn liền với những bãi cứt và những lần phê hàng, sốc hàng của bọn mình. Vì ở cánh đồng có cái mương được xây nên chỗ đó thuận tiện cho bọn mình buổi tối xách đít ra đó ỉa, nhà thằng nào thằng đó có nhà vệ sinh sạch đẹp nhưng không sướng bằng trời trong xanh gió mát mà ngồi ỉa ngoài đồng. Nói chung là bọn mình buổi tối toàn ra đây ỉa thôi, còn ban ngày thì ra đây chích, thấy bóng người là thu thu giấu giấu (Nhưng mà ai chả biết, ban ngày mà mấy thằng ra đồng thì chỉ có chích thôi chứ làm gì, với lại cả xã - huyện này ai chả biết là thanh niên nghiện nhiều hơn thanh niên ngoan đâu). Trở lại với câu chuyện, hai thằng mình ra đồng làm phát giao lưu sau những ngày sống chết có nhau. Thằng công nhân (mình gọi thế cho dễ phân biệt) này giờ nặng đô lắm rồi, nó nói lần chơi với mình này là cữ thứ 4 trong ngày của nó rồi. Mình ngạc nhiên có phần sững sờ vì cách đây không lâu nó chưa đến nỗi, với lại nhà nó cũng không khá giả mà nói thẳng ra là nghèo vãi cứt ra, nhà có ba mẹ con, bố nó bỏ đi từ hồi nó còn 3 4 tuổi, mẹ nó nuôi hai anh em nó cũng vất vả, nó không học hết cấp 2, còn thằng em học giỏi, vừa đậu BK HCM xong. Nhà thì bé xíu, mẹ nó làm giáo viên nhưng sau khi về hưu không có lương thì phải, phải bám chợ để buôn bán hoa quả. Mình hỏi nó "Tiền đâu ra mà chơi lắm thế, mà dạo này sao mà nặng thế". Nó nói hôm nó ở Hà Nội về thì ở quê "động hàng" (Tức là công an truy quét nhiều, bọn bán hàng nó không dám bán, hoặc có bán thì cũng kín, nói chung lấy hàng những đợt này khó lắm), thằng bán hàng sợ nên hỏi nó có bán giùm không? Nó nghĩ thế đéo nào mà lại đồng ý, nó nói lúc đó đéo nghĩ đến chuyện công an bắt, chỉ nghĩ đến ngày nào cũng có hàng chơi là được. Nó bán giùm thằng kia một thời gian, vì hàng trong người lúc nào cũng có, mà bán hàng thì nó cắt ra được nhiều, nên ngày nào nó cũng chơi 5-6 cữ. Rồi nghiện nặng lúc nào cũng không hay, giờ ngày phải 3 cữ là ít. Đến khi nghiện nặng thì thằng kia lại không giao hàng cho bán nữa nên nó với một thằng nữa đi kiếm cơm. Nó nói tối nào nó với thằng làng bên cũng đi trộm gà, trộm chó... Ngày nào cũng kiếm được. Mình nghe mà nổi da gà. Mình nghĩ trong đầu có khi nào mình cũng đến giai đoạn này không nhỉ????

Về quê, thời gian đầu ở nhà thằng công nhân ngày nào cũng rủ mình chơi. Lần nào nó chơi nó cũng rủ mình, nhưng đi ăn trộm lại không rủ, mà hồi đó rủ chắc mình cũng đi theo luôn, híc. Thời gian này mình chơi giống như nó, tức là nó chơi lúc nào mình chơi lúc đó, nó chơi từng nào mình chơi từng đó, thế là nghiện nặng giống nó. Buổi tối nó đi trộm gà trộm chó mình ở nhà xem tivi... Ban ngày thì hai đứa hay đi chung với nhau, nói chung thời gian ở nhà chỉ là ăn cơm trưa thôi. Trưa nắng nào mình cũng với nó, lúc thì đi mua hàng, lúc phê xong mà còn tiền thì cafe cà pháo. Có hôm nó làm được ít thì chỉ chơi được ít, mình phải xin nhà mình thêm tiền để chơi thêm. Chứ giờ chơi 1 cữ buổi sáng thì buổi chiều đã "vã" hàng rồi, nên ngày nào cũng 3 cữ là ít. Gia đình mình lúc đầu chỉ nghi nghi, vì thời gian này mình xin tiền nhiều, độ dày đặc. Mà lại hàng xóm phong phanh là thường xuyên đi với thằng công nhân. Mà thằng công nhân nghiện có tiếng ở làng nên nghi mình cũng nghiện. Nhưng chỉ nằm diện nghi ngờ thôi, vì cứ nghĩ là mình ngoan hiền từ bé giờ, nghiện thế nào được, chắc chỉ chơi xã giao với anh công nhân thôi.
 

Đề xuất Voz: Gấu hơn mình 6 tuổi
Quay lại truyện Nghiện ma tuý
BÌNH LUẬN