Chương 167
ẫu sao, nó vẫn đưa tay ra giành lấy cái vali kéo, một cử chỉ ga-lăng như một người đàn ông thực thụ. Bàn tay Ly khẽ chạm vào tay nó, mềm mại, ấm áp, dù chỉ thoáng qua thôi. Nhưng tay con gái ấm ấm thì là tay của người con gái không chung thủy. Nó không quên điều ấy…
Nó gọi taxi đưa Ly về khách sạn trên phố, gần chỗ mà Ly có thể thong dong đi bộ lên Bờ Hồ hay phố cổ theo đúng sở thích của mình. Thi thoảng nó cũng lên đèo Ly đi lòng vòng vài nơi, ăn vài món ăn, chụp dùm vài kiểu ảnh theo yêu cầu, như một người bạn cũ. Và nó cố gắng để cho người ta thấy suy nghĩ của nó thật sự là như vậy.
Cầu Long Biên, một chiều gió lạnh, tay nó cầm bắp ngô nóng và thổi phù phù cho hơi ấm lan tỏa ra đôi bàn tay. Ly nhìn nó một hồi lâu khiến nó giật mình quay mặt nhìn lại một cách khó hiểu.
“Mai em về…”
“Sao về sớm thế, không ở chơi thêm đã.” – Nó hỏi.
“Em xin nghỉ được có vậy thôi. Giờ em có thẻ xanh rồi. Của công ty bảo lãnh đi lại cũng dễ.”
“Vậy à. Ừm, thế rảnh lại về chơi.” – Nó hờ hững nói, vừa gặm bắp ngô một cách ngon lành.
Im lặng.
“Anh không có gì để nói với em sao? Em đã ở đây lâu như vậy rồi.”
“Nói gì? Em muốn nghe anh nói gì sao?” – Nó vẫn quan tâm đến bắp ngô của mình hơn là câu chuyện.
Ly lắc đầu tỏ vẻ chán nản, không nói gì thêm. Mắt đăm chiêu nhìn dòng nước đang chảy chầm chậm dưới chân cầu. Nó cũng ngoái nhìn theo hướng ánh mắt ấy, mùa đông nước cạn…
“Ngày xưa, khi anh muốn nói, muốn nói rất nhiều điều, em có lắng nghe đâu. Giờ tất cả đã muộn rồi. Có nói cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Cảm ơn em đã quan tâm đến anh, anh hy vọng giờ hai đứa có thể là bạn tốt.”
“Em hiểu rồi…”
Đề xuất Tiên Hiệp: Vạn Tướng Chi Vương