Chương 169
“Có bao giờ anh muốn tìm một nơi khác để sống không?”
“Cũng có đôi khi.”
“Giờ em đã trưởng thành hơn rất nhiều, không phụ thuộc vào gia đình nữa.”
“Ừ, anh mừng cho em.”
“Em muốn anh đi cùng em được không? Ở bên đó sẽ chẳng ai biết anh là ai cả. Không ai quan tâm đến quá khứ của anh, không ai tò mò về những hình xăm trên tay anh hết. Cuộc sống rất dễ chịu, em và anh có thể làm lại từ đầu. Em có thể sửa sai, có thể hàn gắn tất cả những vết thương của anh mà do em đã gây ra. Được không?”
Nó im lặng một hồi lâu, rồi bất giác khẽ hỏi:
“Bên ấy có lạnh không?”
“Lạnh lắm, mùa đông tuyết rơi trắng trời.”
“Vậy thì.” – Nó lấy tay quàng chiếc khăn mà mình đang đeo lên cổ của Ly và cười – “Ở một mình em hãy giữ gìn sức khỏe. Khi nào rảnh thì lại về Việt Nam chơi.”
“Tại sao thế?” – Ly gào lên khiến những dòng xe cộ tấp nập qua lại phải ngoái lại nhìn hai đứa – “Tại sao? Em có gì không bằng người ấy?”
Đề xuất Voz: Cỗ Giỗ