Chương 170

“Tại vì, cô ấy dám vì anh mà quay lưng lại với tất cả. Còn em vì tất cả mà quay lưng lại với anh.” – Nó cười chua chát rồi chầm chậm quay lưng bước đi.

“Em sẽ đợi.” – Tiếng người con gái nghẹn ngào sau lưng khiến nó hơi chùn bước – “Chỉ cần anh đồng ý, em sẽ đợi. Chỉ ở một nơi khác anh mới có thể làm lại từ đầu mà thôi. Hãy tin em, lần cuối được không?”

Nó lẳng lặng lắc đầu, mặt cúi gằm, khóe môi vẫn nở nụ cười chua chát như ban nãy…

Đêm Hà Nội, có người nào đã từng nằm trong nhà và cảm nhận tiếng gió bấc đang gào thét bên ngoài? Cái lạnh tràn qua từng con ngõ nhỏ, xô cửa bước vào nhà?

Nó ngồi trên mái và đón nhận tất cả, nhìn những ánh đèn xa xăm về đêm. Hà Nội không có sao, hiếm lắm. Nó chẳng có gì để ngắm cả. Tiếng công trường đêm ình ịch khiến cho nó biết, nó không cô đơn, thức một mình. Một niềm an ủi nho nhỏ. Nó nốc một hơi rượu thật dài và khà một tiếng to như muốn đánh thức cả xóm dậy. Đã lâu lắm rồi nó mới uống rượu, uống rất nhiều….

Mưa, mưa đang chầm chậm rơi. Nó tự hỏi mình làm thế đúng hay sai? Vì lòng tự ái hay vì tình cảm của nó đã cạn kiệt? Không, không phải, nó cười sằng sặc. Cái cười của thằng say rượu. Vì em đấy D ạ, vì anh đã yêu em quá nhiều mất rồi…

Nó đưa bàn tay đón lấy từng hạt mưa, rơi chầm chậm. Phải rất lâu, rất lâu sau mới hứng đầy một bàn tay đầy nước. Nó khẽ xòe từng ngón tay ra, nước chảy theo từng kẽ ngón tay rơi xuống mặt đất. Mưa ơi, mưa trong tay anh từng giọt từng giọt rồi lại vụt mất như là em vậy, nhưng ít ra anh còn có thể đưa tay ra đón lấy những hạt mưa tiếp theo. Trong tay anh là mưa lạnh buốt, còn trong tay em là bàn tay ai đó mất rồi.

Điện thoại reo, nó khó nhọc cầm máy lên nghe bằng cái giọng lè nhè.

“Alo…”

“Là em đây.”

“Ừ. Ly à.”

“Em sắp lên máy bay.”

“Ừ, giữ gìn sức khỏe.”

“Anh đang ở đâu thế?”

“Ở nhà.”

Đề xuất Voz: Cỗ Giỗ
BÌNH LUẬN