Logo
Trang chủ
Chương 39

Chương 39

Đọc to

Nó ngớp ngớp vài ngụm cháo loãng, nhạt thếch. Đầu vẫn buốt buốt vì vết rách khá sâu và dài. Cạo nguyên 1 mảng đầu, chị định đút cho nó thêm thìa nữa. Nó nhìn quanh phòng một lần chỉ có chị và nó
- Mẹ đâu chị? Mẹ có biết không?- Nó ngước mắt dò xét chị, bà này chả có gì là quên ton hót với mẹ.
- À…ừm…Mẹ đi vắng rồi…- Chị ngập ngừng.
- Phù…mừng quá…- nó thở phào nhẹ nhõm- bảo em đi quảng ninh chơi mấy hôm, đừng bảo em nằm đây. Em không thích rắc rối.
- Rắc rối với mẹ???
- Thì chả…
- Bao giờ mới có thể bình thường như ngày xưa…- Chị thở dài.
- Em không biết- nó cau mặt- Nhưng sẽ lâu đấy, chị biết em bướng mà. Chị có phải là em đâu. Thôi chấm dứt ở đây nhé, chuyện này bàn sau.- Nó lườm lườm chị trước khi bà bắt đầu giảng về bài ca gia đình.- Mà bọn kia đâu???
- Ai???- chị tròn mắt
- Mấy đứa phang em?
- Thằng ất ơ kia thì chị không biết, chắc có người qua vác nó đi viện rồi. Còn mấy thằng đệ… Ừm…chúng nó phải đi làm…lúc nào chúng nó vào xin lỗi em sau.
- Hê…- Nó nhếch mép cười cay đắng- Bận à? Chị có nhớ hồi em cấp 3 đi đá bóng ở Mỹ Đình rồi đánh nhau với bọn công nhân dưới đấy không? Em nhớ là lúc ấy em một mình cân 5 thằng, cũng bị đánh cho như chó. Nhưng mà lúc em vào trạm xá gần đấy có đủ 5 thằng quỳ dưới đất máu me be bét…Giờ thì sao? Mấy hôm trước em đi đá ngay gần nhà. Sân Bách Khoa chứ đâu, chỉ vào bóng hơi quá chân một chút. Mà thằng ôn con tầm lớp 9 thôi nó dọa đánh em khiến em cũng phát nản mà xách giày về. Hôm nay thì em lại ngồi đây và đến xin lỗi cũng chả có đứa nào. Cảm giác mình hèn và nhục không bằng một thằng ong ve của chị…- Nó chua chát cười.
- Là em tự nghĩ vậy thôi, mọi thứ vẫn thế.
- Thế đâu mà thế? Từ khi em về em cảm thấy mình hèn đi nhiều. Mà đứa nào nhìn em, từ thằng ranh con cho tới lão bộ đội già. Đều khinh khinh…
- Nếu thật sự có vậy thì do em chứ không phải do ai khác. Em xem lại mình xem, nếu em đáng để chúng nó tôn trọng thì đã không thế. Trông em lúc nào cũng ất a ất ơ…
- Như một thằng nghiện chứ gì???- Nó cắt ngang lời chị- Một thằng nghiện bị mẹ tống đi tù nữa chứ.
- Là em tự nói đấy nhé.- Chị sẵng giọng
- Em đ’nghiện còn lâu em mới nghiện- Nó bật lại- Chị thấy em nghiện à?
- Mẹ thấy. Mày lại sắp sửa rồi đấy. Thôi đã thống nhất không nói nữa rồi. Mày ở đây đi. Tao sang xem con bé thế nào.
- Con bé nào?- Nó trợn mắt.
- Cái Dương, nó cho mày gần hai bát tiết đấy. May mà nó nhóm máu O.
- Cái gì thế? Chị thiếu máu à mà không cho được em?

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Đợi em đến tháng 13
BÌNH LUẬN