Tiếng nói cười, tiếng hò reo ầm ĩ vang lên. Mọi người huyên thuyên trò chuyện, cười đùa ầm ĩ cả nhà hàng.
- Anh ơi! - Một thằng bảo vệ kéo kéo tay nó - có người gặp.
- Ai thế? - Nó buông ly rượu xuống bàn tò mò hỏi.
- Dạ, học sinh anh ạ. Em chả biết ai, nhưng nó gọi đúng tên cúng cơm của anh với chị Linh. - Thằng bảo vệ gãi đầu gãi tai.
- Ừm… đợi anh…
Nó chột dạ. Con ranh này, lại dám trốn học vác xác đến tận đây cơ à. Không biết ai nói mà nó biết. Vừa vội vàng đi ra cửa nó vừa nghĩ.
- Cơn gió độc nào thổi mày đến đây thế? - Vừa nhìn thấy con bé, nó liền chào vội.
- Gì, em được chị Linh mời đàng hoàng nhé. - Con bé nhăn nhó đánh mắt sang một thằng áo đen kính râm ôm giỏ hoa to tướng bên cạnh, ý chừng nhắc nó nói năng giữ miệng.
- À… ừm… hai người vào đi, để… anh (chữ anh bay ra ngượng thối cả mồm)… gọi người sắp bàn.
- Anh về trước đi… khoảng 1h quay lại đón em đi đến nhà gia sư. Đây là nhà đứa bạn cùng lớp em, anh đừng lo. - Con bé khệ nệ đón lẵng hoa có dòng chữ “Cung Hỷ Phát Tài” to tướng rồi đủn vào tay nó. - Anh làm gì mà không đỡ giúp em, chả ga lăng gì cả.
Nó nhìn thằng vệ sĩ thăm dò, chỉ thấy hắn cúi đầu khẽ gật một cái rất chuyên nghiệp rồi đảo bước đi ra xe. Con bé cười tươi, lon ton bấu áo nó nói thầm:
- Trông anh hôm nay như xã hội đen HongKong ý.
- Móa! - Nó méo mặt. - Trông tao men-lỳ thế này mà mày chê à?
- Ô hay, khen mà, khen mà. Tưởng anh thích thế! - Con bé cười ngặt.
- Mày lại trốn học đi chơi đấy hả, sắp thi rồi chỉ xớn xác đi chơi là nhanh.
- Anh nhìn xem giờ mấy giờ rồi? Không để thầy cô ăn cơm à?
- Dương… - Chị nó thấy con bé mắt sáng bừng lên vẫy vẫy tay gọi từ xa - Kiên dẫn Dương lên tầng hai đi. Có người dẫn vào bàn. Chị bận chút.
Nó đặt lẵng hoa ở trên bàn, chỗ trang trọng và dễ thấy nhất rồi dắt tay con bé lên lầu, thực ra không phải nó lợi dụng gì đâu, chẳng qua cái cầu thang hơi dốc và khó đi một chút. Ừ, lý do chính đáng đấy chứ? Một con bé nhân viên mặc áo dài ra dẫn hai đứa nó vào bàn. Tầng hai là tầng của họ hàng người thân, con bé khép nép ngồi vào một góc bàn nhỏ cạnh lon pepsi. Bác nó thấy thế bật lon rót cho nó và cười:
- Úi cha, cô bé này con nhà ai thế này, xinh quá?
- Em gái cháu đấy bác ơi, chả biết bố cháu rơi rớt ở đâu mà giờ mới tìm được. - Chị nó cũng đang lững thững đi lên cầu thang.
- Không phải đâu ạ. - Con bé đỏ bừng mặt lí nhí.
- Em của đứa bạn cháu, nó không uống được rượu, sợ ở dưới kia bị trên nên tống nên đây ngồi mâm bà già trẻ con. - Nó đỡ lời.
- À ra thế… - Bà bác nó gật gù. - Mà mẹ mày đâu sao tao không thấy?
Nó đánh mắt sang nhìn chị dò hỏi ý kiến, bà ấy nhanh nhảu đỡ lời:
- Mẹ cháu dạo này tự dưng yếu, lại thích về nông thôn nên cho bà về chăm cái trang trại dưới Hải Dương rồi ạ. Lúc nào cháu đánh xe đưa bác qua đấy chơi. Gớm bác trai thích câu cá ở đấy thì sướng phải biết, ao nhà cháu toàn thả rô phi với trắm thôi. Lại cả vườn ổi to tướng bác ạ.
- Cái dì này đến là lạ. Ngày trọng đại của con cũng chả vác mặt về đến một lần. Mẹ mày rõ là bướng nhé. Tao là tao chúa ghét ai bảo thủ. - Bác nó vừa nhai rau ráu miếng thịt bò vừa chê bai.
Nó hơi chạnh lòng pha chút hối hận, cũng vì không giải quyết được mâu thuẫn với nó nên mẹ nó phó mặc cho hai chị em nó ở nhà về “ẩn dật”, chứ nào có bệnh tật gì đâu. Nó vẫn biết hàng ngày bà vẫn dõi theo hai chị em nó. Chị nó tối tối vẫn đóng cửa phòng buôn chuyện với mẹ. Nhưng nó cũng ngang và bướng chả kém ai trong nhà… Haizzz, ai lại vạch áo cho người xem lưng bao giờ đâu…
- Nhóc con năm nay thi trường nào?
- Dạ, em thi đại học Ngoại Ngữ cho gần nhà chị ạ. Đi bộ đỡ phải xe pháo.
- Uầy, giỏi nhỉ, cố mà chăm học em ạ. Chơi ít thôi, dạo này tôi bắt quả tang cô cậu hay đi chơi lắm đấy. - Chị vừa nói vừa gắp nó miếng thịt gà bỏ vào bát con bé.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Đã nhớ một cuộc đời!