Nó lại đứng trước gương lườm lườm mình, định bụng mặc cái quần ngố và cái áo cộc tay thôi. Nhưng ngắm nhìn lại đống cá chép đang tung tăng bơi lội, nó lại ngậm ngùi khoác thêm cái áo dài tay vào, dù chỉ là một cái sơ mi sờn cũ. Nhưng ít ra trông nó giống một người bình thường. Nó chợt thở hắt ra và tự nhủ…” Kiên… dạo này mày ủy mị như đàn bà vậy”
- Mở cổng đê, tao đang đứng trước nhà này. - Nó cầm máy điện thoại gọi cho con bé, đứng núp núp vào một gốc cây, cảnh giác như thể bố của con bé sẽ ra mở cổng chứ không phải ai khác. Nó cũng chả hiểu sao nó phải sợ ông ấy, sao không cứng như cái đêm hôm nào. Ừm, chắc là ngại thôi, hẳn là thế.
Con bé mặc bộ đồ ở nhà, giản dị ra mở cổng, nó mới thở phào một cái nhẹ nhõm. Dắt được cái xe vào sân, nó ném bịch cái túi bóng bay to tướng xuống salon và ngồi xuống than thở:
- Nóng chết mẹ.
- Ít nói bậy thôi anh. - Nó nhăn mặt rồi gân cổ gọi - Bác Phúc ơi, bác pha hộ cháu cốc nước chanh nhé.
- Đợi bác tý bác lau nốt tầng hai. - tiếng một phụ nữ tầm trung niên nói vọng xuống.
- Có chanh à?
- Có ạ, có cả đá và đường trong bếp.
- Thôi để tao tự pha. - Nó nói vọng lên tầng - Bác ơi để cháu tự pha cũng được ạ. Bác cứ lau đi ạ.
Một lúc sau nó bê nguyên cả 3 cốc nước chanh đầy sóng sánh ra, còn khéo léo đặt cả một lát chanh mỏng trên. Bà bác già rối rít:
- Ôi trời, cậu cẩn thận quá. Cậu là bạn của Dương à?
- Cháu là bạn bác ạ. Có gì đâu, cháu bán nước chanh mà, trổ tài tí, nhở. - Nó liếc mắt sang cái Dương, ý như nhắc con bé về chuyện hồi xưa con bé bảo nó làm pha chế, nhưng mà con bé vẫn đang mải thưởng thức cốc nước chanh nó vừa pha.
Bà bác giúp việc cười hiền hậu:
- Nhưng mà tôi không phải mẹ nó đâu cậu ạ.
- Cháu biết rồi, mẹ Dương đi vắng. Cháu chả gặp cô ấy 1 lần rồi Dương nhỉ. Sợ chết khiếp. - Con bé lườm lườm nó - Mà bác đừng gọi cháu là cậu, cháu sợ đấy. Cháu có phải quý tử cậu ấm cô chiêu như mấy bạn của Dương đâu.
- Bác là bác cứ cẩn thận thế, không các cô các cậu lại phật ý. - Bác cười - Chứ bác ở đây từ hồi còn ông cụ ý, nhà này ai cũng coi như người nhà. Có mỗi cái cậu gì gì đến là bác sợ nhất đấy Dương ạ. Mà sao dạo này không thấy cậu ấy đến nhỉ.
- Bác ơi, bác đi nướng chả đi. Cháu ngồi làm cái cổng bóng cho em cháu chút. - Con bé đánh trống lảng.
- À, làm sinh nhật cho nhóc đây hả. Thế bác đi nấu cơm nhé. Hai đứa cần gì gọi bác. À này cháu tên gì nhỉ? Ở lại ăn cơm luôn nhé.
- Vâng ạ. Cháu đến giờ này là xác định ăn chực mà bác. - Nó cười.
- Này, cứ tự nhiên thế là bác quý đấy. Để bác làm bún chả hai đứa ăn nhé. Có gì gọi bác.
Nó và con bé vâng vâng dạ dạ rồi ngồi kết bóng với nhau. Cứ 1 chùm 3 quả thì 2 màu này 1 màu kia. Đứa thổi, đứa bơm rồi lại tết, độ một lúc thì cũng kết được khoảng hơn 1m cổng. Con bé nhìn sản phẩm tay chống cằm và hỏi nó ánh mắt nghi ngờ:
- Anh bảo là tết hai cổng bóng một mình thật hay điêu thế?
- Thật… - Nó gãi đầu - Nhưng mà là tết loạn xạ, không phải xoắn màu. Tối qua tao mới lên Youtube học cách xoắn nhưng mà có vẻ không hợp lý lắm. Hì.
- Thế mà nói như đúng rồi =0=. Em nghĩ là dẹp cái dự án cổng bóng này đi. Nhìn cứ thế nào ấy.
- Thế giải quyết chỗ bóng này thế nào?
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Phàm Nhân Tu Tiên (Dịch)