- Anh ơi, lần sau em cũng không ăn kem. Anh thích ăn gì :big_smile: Nước mía nhé?
- Lắm chuyện.
Hai đứa đi mãi rồi cũng đến, chết tiệt sao mà đường gần thế không biết. Nó hậm hực, đường đang đẹp, nó cũng muốn đi thêm một chút nữa dưới mấy hàng cổ thụ này. Trưa nắng to nhưng mọi thứ cứ mát mẻ và yên bình thế nào ấy.
Trở lại với nhiệm vụ chính. Nó nhặt xung quanh mấy cái vỏ chai nước to rồi vào cây xăng đổ đầy hai chai, xin thêm hai cái túi to để nhét cái đống ấy vào cho đỡ mùi. Hai đứa lại nhong nhong quay lại Tràng Tiền lấy xe - nếu như xe chưa bị ai dắt mất.
- Anh ơi, đi Hồ Tây đi.
- Điên à? - Nó tí nữa thì quay lại cốc con bé một cái - Trưa nắng thế này ra đấy để cảm vật ra à?
- Nhưng em thích, mát mà.
- Hâm, ngoài ấy làm gì có cây. Thôi để hôm nào mát trời thì đi, tao sắp say nắng đến nơi rồi.
- Chết, em xin lỗi - con bé hốt hoảng - Thế anh đưa em về rồi về nghỉ đi, em vô ý quá.
- Nếu có ý hơn thì mày đã bảo thôi anh về đi nghỉ đi em bắt taxi về. - Nó châm chọc.
Hai đứa nói chuyện luyên thuyên một hồi lâu nữa trước khi nó thả con bé trước cửa nhà. Tự dưng hôm nay nó thấy vui vui vì con bé muốn rủ nó ra Hồ Tây. Ít ra đã có sự thay đổi so với hôm trước. Con bé đã chấp nhận nơi ấy có thêm người khác nữa….
Vài ngày sau
- Mày làm cái gì mà mồm mày rực rỡ đủ 7 sắc cầu vồng thế kia hả em? - Chị nó quát ầm ĩ hết cả nhà lên.
- Em… thổi bóng bay. Hỳ. - Nó cười trừ.
- Điên à, có cái bơm bóng sao không dùng.
- Thổi nhanh hơn chứ. - Nó gân cổ cãi.
- Nhoe nhoét phẩm màu thế kia, ung thư bỏ bà.
- Kệ em. Chị đi làm đi. Xùy xùy. Đến khổ. Lần sau thì tự dắt xe nhé. Gọi xuống dắt cái xe thôi mà chả cảm ơn được một câu đã trù ẻo.
Nó bậm bịch đi lên nhà dù vẫn nghe văng vẳng tiếng chị nó ở dưới hét như trêu ngươi “thằng điên”. Nhưng dù sao 10h vẫn thấy tin nhắn bà ấy gọi dậy “thịt chị để trong tủ lạnh, xào rồi, tí cho vào lò mà quay. ngủ ít thôi. Con lợn. Nhớ ăn thêm rau đấy”
“Reng… reng… reng”
Nó tưởng chị gọi về nhưng hóa ra Dương gọi.
- Gì thế, bảo gọi sau 12h cơ mà.
- Em được chị Linh ủy quyền gọi anh dậy đấy nhé. Chị bảo anh làm cái gì mà mồm toàn phẩm màu, anh định thổi hết gần 1k quả bóng bằng mồm đấy à?
- Kệ tao.
- Phổi trâu.
- Thế thôi chả làm nữa nhé.
- Mà anh làm đến đâu rồi?
- Mới thổi thôi, vất đầy phòng chưa kết.
- Thế anh định mang đống bóng ấy đến nhà em kiểu gì?
- Ờ nhỉ. - Nó ngớ người.
- Hihi. Hóa ra anh cũng có lúc hâm hâm. Thôi qua nhà em đi. Có em với bác giúp việc thôi. Để em xem nào thế nào em phụ cho.
- Thế có được ăn cơm không?
- Bún chả nhớ =,= đồ tham ăn.
- Thế nấu đi. Tao qua.
- Ok anh. - Chắc lại cười toe.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Đêm Tây Nguyên - Dưới ánh trăng khuya