Logo
Trang chủ

Chương 77

Đọc to

- Cho bác một Cappuccino. - Bố Dương cười với đứa phục vụ như thể quen thân lắm (có lẽ khách quen) rồi quay sang nó vẫn đang mân mê quyển menu - Cháu dùng gì?

- Cho anh một đen đá không đường. - Nó luống cuống gọi thứ rẻ tiền nhất.

- Mời bác. - Con bé phục vụ khẽ khàng đặt cốc Cappuccino xuống chỗ bố Dương và đặt ly café đen xuống cạnh nó. - Mời anh. - Và rất điệu nghệ con bé gập khay bằng hai tay cúi chào - Chúc quý khách ngon miệng.

Nó mân mê cái thìa cà phê, liếc ánh mắt dò xét nhìn sang phía bác. Dĩ nhiên nó đủ thông minh để hiểu đây không phải là một cuộc gặp xã giao café, cà pháo, và càng đủ bi quan để linh cảm thấy có sự chẳng lành đằng sau. Nó cũng không còn ở cái tư thế ngạo mạn như lần đầu mới gặp bác, mà đúng hơn cảm giác của nó lúc này y hệt như một tội nhân đang chờ phán xét. Mười phần thì chắc chín là liên quan đến chuyện của nó và Dương, chuyện nó mới đi trường về. Dĩ nhiên một gia đình bình thường cũng chẳng chấp nhận nổi một đứa như nó, đừng nói là một gia đình như vậy…

- Uống đi cháu, café ở đây đặc biệt lắm đấy. Thử đi…

- Dạ.

Nó hít một hơi thật sâu và nhấp một ngụm nhỏ. Café ở đây đúng là có sự đặc biệt thật chăng? Nó cảm thấy bình tĩnh lại một chút. Dẫu sao ngày hôm nay nó cũng đã đến, đã đối mặt, đã chấp nhận bất cứ chuyện gì có thể xảy ra rồi thì tốt nhất cứ bình tĩnh cái đã. Nếu đây là một cuộc cân não, nó cũng không muốn là đứa thua cuộc dù có thể đầu óc nó non nớt hơn rất nhiều. Nó đã suy nghĩ lan man quá nhiều rồi. Nó chẳng còn gì để mất cả. Chấm hết. Nghĩ thế là đủ.

- Bác chắc là hay ngồi ở đây ạ?

- Không đâu con trai ạ. Công việc cứ triền miên suốt. Một năm có ở nhà được mấy lần? Chỉ có một lần ra đây thế mà sau này cũng thành quen. Chỗ này cũng được hơn chục năm rồi đấy con trai ạ.

- Vậy ạ. - Nó như thở phào trong bụng, nghe cách xưng hô thân mật thế kia chắc hẳn là không có chuyện gì quá tệ sẽ đến. Ít ra là nó nghĩ vậy, hoặc có đến cũng sẽ đến nhẹ nhàng thôi. - Bác về lâu chưa ạ?

- Cũng mới thôi con ạ. - Bác khẽ nhấp một ngụm café rồi quay sang nó hỏi - Thế nào, café ở đây được không?

- Dạ được… - Nhưng hơi đắt, nó nghĩ bụng rồi bất chợt buột miệng hỏi - Cháu không biết là hôm nay bác gặp cháu có chuyện gì thế ạ?

- À… Thôi cứ uống nước đi đã rồi có gì từ từ nói. Sao phải vội thế cháu?

- Dạ vâng… - Nó lí nhí cầm tách café lên rồi lại khẽ đặt xuống im lặng chờ đợi.

Bố Dương lấy bao thuốc ra mời nó, nó lắc đầu từ chối. Ông châm một điếu và hít một hơi dài đỏ rực, phả làn khói xanh vất vưởng ra và trầm ngâm hỏi nó:

- Con thấy Dương thế nào?

- Dạ… Dương tốt ạ… - Nó mấp máy môi.

- Vậy thôi à?

- Dạ, cháu thấy Dương có nhiều điều tốt. Mọi thứ, gần như thế… Con cũng chẳng biết nói gì hơn.

- Con biết gì nữa về Dương và về gia đình bác không?

 

Đề xuất Tiên Hiệp: Tọa Khán Tiên Khuynh
BÌNH LUẬN