Bác muốn cho Dương đi sang bên kia với hai bác.
- Vâng… - Nó trả lời nhẹ tênh dù trong lòng như có gì đó chết sững.
- Cháu không muốn hỏi là tại sao à?
- Dạ không, cháu nghĩ là Dương đi sang đấy điều kiện sống và học hành sẽ tốt hơn. Bác sẽ cho cả thằng ku đi chứ ạ?
- Không, chỉ Dương thôi. Mọi thủ tục bác làm xong hết rồi. Giờ chỉ cần Dương đồng ý. Còn thằng ku hiện giờ cứ để nó ở Việt Nam thì tốt hơn.
- Vậy ạ… Có phải bác muốn cháu nói với Dương để Dương đồng ý đi phải không ạ? - Nó nói vậy nhưng bụng nghĩ khác “hay bác muốn cháu dứt khoát đi, đừng làm vướng bận chân Dương nữa”
- Không, bác đã nói rồi. Mọi chuyện bác không quyết hộ các cháu đâu. Bác chỉ muốn cháu hiểu bác làm thế không vì muốn chia cắt hay phá hoại gì hai đứa cả.
- Cháu xin lỗi.
- Cách đây 2 năm… - Bố Dương châm thêm một điếu thuốc nữa và rít một hơi dài. - Bác có một đứa con trai….
- Dạ vâng, chắc anh ấy đi du học rồi ạ?
- Không, nó chết rồi. ..Thôi, cháu không cần phải xin lỗi đâu. Tốt nhất là cứ ngồi im nghe bác nói xong câu chuyện. Nếu không bác sợ cháu sẽ còn phải ngắt lời bác rất nhiều. Nó là một đứa chơi bời nghịch ngợm từ hồi bé, cho đến những năm đại học thì chiến tích của nó dày cả gang tay rồi. Đáng lẽ ra hai bác không nên chiều chuộng nó quá như vậy hoặc sẽ phải ở bên nó, quan tâm nó nhiều hơn, nhất là quãng thời gian nó đang lớn. Nhưng cháu cũng thấy rồi đấy, sự nghiệp nhất là dính đến chính trị là một vòng xoáy mà bước chân vào không dễ gì bước ra. Hai bác không có thời gian, thậm chí cũng không thể ở gần để mà quan tâm đến nó nhiều được. Tiền dĩ nhiên là hai bác chu cấp cho nó đủ và thừa thãi đến độ mãi tới cách đây vài năm cả nhà mới biết nó nghiện có thâm niên rồi. Nhưng quá muộn, rồi cháu biết đấy, như bác vừa nói, nó mất rồi. Bác trình bày câu chuyện có thể hơi lộn xộn nhưng hy vọng cháu hiểu ý bác.
- Cháu hiểu, nhưng Dương đâu phải là đứa hư hỏng ạ.
- Dương không thế, nhưng hai anh em nó sống với nhau từ bé. Đấy là người thân cận nhất với Dương, thậm chí còn hơn hai bác nhiều. Cái chết của nó là một cú sốc với con bé, cháu hiểu không? Chính vì thế, mới có cái này. - Bố Dương đẩy quyển sổ về phía nó. - Cháu hãy hiểu, bác làm tất cả vì nó. Và cũng một phần vì cháu. Hãy chấm dứt với Dương đi. Đọc cái này, chắc chắn cháu sẽ không đau lòng đâu.
Nó run run cầm quyển sổ lên, lần giở từng trang. Từng nét bút nắn nót đôi khi xen lẫn nghệch ngoạc, có những trang trắng tinh khôi nhăn nhăn như thấm đẫm nước mắt. Nó lần sờ từng nét chữ, rồi lật giở quyển sổ nhanh dần, nhanh mãi. Tiếng giấy tờ loạt xoạt, mắt nó như cắm chặt vào trang giấy. Nó cảm giác như có tiếng sét đánh đinh tai nhức óc ngang qua đầu, nó thẫn thờ làm rơi cuốn sổ xuống chân, mắt đờ đẫn.
- Tại sao bác lại đưa nó cho cháu xem?
- Bác đã nói rồi, chắc cháu không cần nghe nói lại đâu.
Im lặng, tiếng sét ngang qua vẫn chưa khiến nó tỉnh lại….
- Bác tìm thấy nó, đúng hơn là bác giúp việc đã đưa nó cho bác cách đây nửa năm. Nó chỉ có một nửa như thế này. Khi đó bác chưa gặp cháu, bác cứ nghĩ nó chỉ là những dòng vớ vẩn của con bé viết trong lúc trầm cảm. Bác có nhờ người theo dõi và để ý con bé, dần dần bác hiểu ra mọi chuyện không hề như bác nghĩ. Để con bé ở lại đây một mình trong thời gian này là quá nguy hiểm, chuyện hôm ấy trên quán bar nói một cách không may khác, nếu giả sử như nó không đúng như những gì trong này ghi… Mọi suy nghĩ tính toán của một con bé 16 tuổi lệch lạc đi? Hai bác đã quá dại dột. Cuốn sổ này cũng chỉ có một nửa, bác không biết nửa còn lại đâu. Cháu cũng để ý đấy, nhiều trang chắp vá và rách nát. Câu chuyện đã đi đến mức nào rồi.
- Tại sao thế? – Nó uất ức nghẹn giọng đi - Bác không sợ cháu sẽ làm gì manh động sao?
- Bác đã phải nghĩ rất nhiều trước khi nói với cháu sự thật, bác sợ nói ra cháu sẽ không tin rồi sợ không nói cháu sẽ lại suy nghĩ khác… Nhưng bác - Bố Dương nhìn thẳng vào mắt nó - nói chuyện với cháu như hai người đàn ông, bác tin là cháu sẽ biết cách cư xử. Và khi bác quyết định làm thế này, bác cũng sẽ biết cách bảo vệ con gái mình. Tuy nhiên, bác nghĩ cháu đủ trưởng thành để hiểu ra câu chuyện.
- Cháu xin lỗi… - Nó vùng đứng dậy trước khi ai đó kịp nhìn thấy đôi mắt nó sắp sửa long lanh lên - Cháu phải đi, chào bác.
Trời bỗng nhiên nổi giông gió vù vù, nó nghe tiếng gió xẻ ngang qua tai. Dù đã khoác trên mình cái áo gió nhưng vẫn thấy cảm giác lạnh buốt như chạy dọc vào tim. Đm cuộc đời, cái thứ này gọi là định mệnh phải không?
Đề xuất Tiên Hiệp: Tuyệt Thế Thần Hoàng