Nó im thin thít bám người, không hé răng một câu sợ bị chê nhà quê nhát cáy. Đi được một đoạn bánh chạm xuống đường, con bé lại rồ ra lạng lách đánh bóng mặt đường tạt đầu taxi. Cả đoạn đường đông thì chả dám nói đông nhưng vắng thì chưa phải vắng lắng. Hai đứa nó, một con bé mảnh mai mặc váy ngắn đang đi xe một bánh phía sau đèo một thằng say khướt to con rất dễ thành tâm điểm. Nếu chẳng may có đứa nào quay clip lại dễ chừng sáng mai hai đứa nó nổi tiếng là cái chắc. Nó cố nhìn đồng hồ nhưng cái kim chỉ đã chết dí ở góc, áng chừng cũng phải 70-80km/h rồi. Xe hết đổ bên này lại bên kia khiến nó cảm giác như sắp nằm rạp xuống mặt đường mà không dám bấu vào chính chủ mạnh hơn. Con bé đứng hẳn người dậy, giơ một tay lên vẫy vẫy chào các anh cơ động đang đứng góc đường rồi , ngồi thụt xuống hét lên với nó:
- Sao anh? Thế này đã đủ tư cách đèo anh chưa?
- Rồi, rồi anh sợ. Cứ bình tĩnh mà đi thôi. Chậm thôi anh còn nhớ chỗ rẽ.
- Hô hô. Chiều anh thôi. Ngứa nghề tí ấy mà. Hồi cấp 3 em ôm nài ngựa có tiếng của huyện đấy. may là hôm nay em mặc váy nhớ, không em khoang tay vắt chân lái xe cho anh xem.
- Ra chừng cũng ăn chơi sớm nhỉ.
- Anh em mình với nhau, trước lạ sau quen. Văn với nai làm quái gì. Anh biết làm nài không ? Hay HN bỏ mốt đua xe lâu rồi.
- Biết tí đợi mai tỉnh rượu thử phát. Mới đua với đội chim sẻ đêm qua xong. Chưa quên nghề đâu.
- Oh ngon, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã rồi.
- Hỏi khí không phải trước em đội tuyển văn à?
Cứ thế, hai đứa nó nói chuyện như hét với nhau ngoài đường. Cái khí lạnh ban đêm phần nào xua đi được cái hơi rượu nồng nặc đã bốc lên tận đầu của nó. Đêm lạnh, nó đang quên đi cái cảm giác mình còn lạnh hơn đêm. Muốn dang tay và tận hưởng ( nếu ko ngại bị người đi đường chửi điên chắc cũng làm rồi) . thế giới này, không khí này mới thật sự thuộc về nó…
Đề xuất Tiên Hiệp: Nghịch Mệnh Vạn Thế, Ta Đánh Nổ Tiên Đế