Logo
Trang chủ

Chương 91

Đọc to

Nó tỉnh giấc trong căn phòng của mình. Đầu óc ong ong như máy móc thiếu dầu mỡ, nó lắc mạnh vài cái để não "rơi" đúng vị trí rồi dụi mắt lia lịa cả chục lần cho tan cơn ngái ngủ. Ở đây không có thứ ánh sáng chói chang như căn nhà trên phố của nó. Tối om om, nó lờ mờ cảm nhận trời đã sáng nhờ cái cảm giác của một gã vừa ngủ dậy, bị đánh thức đúng giờ một cách đều đặn. Nó quờ tay sang bên cạnh tìm điện thoại thì chạm phải một thứ gì đó… mềm mềm, mịn mịn như…da thịt con gái – chắc chắn thế chứ da nó thì sần sùi thấy mồ. Rồi "khối thịt" ấy cựa mình, căn phòng bừng sáng chút ít nhờ ánh đèn điện thoại, "khối thịt" đang mở điện thoại xem giờ rồi kéo chăn che người, lẩm bẩm:
- Dậy cho gà ăn à mà sớm thế, mới có 9 giờ.

Dù mắt còn nhắm mắt mở vì vừa mới thức giấc, nó cũng không thể không nhận ra con bé nằm cạnh là đứa hôm qua "quẩy" tưng bừng ngoài đường với nó. Hoa một tay giữ chăn che thân, tay kia che miệng ngáp dài, mắt nhắm tịt làu bàu. Nó bật dậy như lò xo khỏi giường, may mắn vẫn còn mặc quần đùi, tay vội bật đèn tuýp sáng rực cả phòng. Bốn mắt nhìn nhau chòng chọc, chẳng ai tỏ vẻ ngại ngùng, còn nó thì há hốc mồm đến tận mang tai.
- Cái…cái gì thế này? Sao em lại ở đây?
- Anh hỏi ngứa đít vãiii – Con bé trề môi - Nhà anh chứ nhà ai, anh không cho em vào thì em dí dao vào cổ bắt anh đưa em vào à?
- Đêm qua á? – Nó vỗ tay đen đét vào đầu – Đậu xanh rau má, say quá chả nhớ cái beep gì.
- Trời ơi, anh định phủi trách nhiệm à? – Con bé khúc khích cười – Để em tường thuật lại chi tiết cho anh nhé, đầu tiên em đèo anh về đến nhà này… anh nôn ra người em này… xong rủ em lên phòng tắm này… xong rồi… Ờ hớ hơ… Khoan khoan, đứng im đấy đã em phải chụp lại ảnh anh lưu làm bằng chứng – Nói rồi nó dí điện thoại lên, đèn flash nháy liên tục kèm theo tiếng "tách tách" khô khốc mặc cho nó đang ngẩn tò te đứng nhìn.

Đêm qua nó say thật, mà đã say thì có trời biết, nếu trời biết thì chẳng lẽ nó lại bắc thang lên hỏi ông trời? Khốn thật, nó làm cái gì cũng chẳng nhớ nữa, nhưng chắc chắn chẳng ai đứng về phía thiên thần để bênh vực nó, rằng đêm qua nó đã làm một việc gì đó "không được xét là tội lỗi". Nó bắt đầu lấy lại bình tĩnh, địa vị của nó không cho phép một con nhãi ranh phố núi nắm tóc lôi đi xềnh xệch thế này. Nó mò mẫm cái ví nằm lăn lóc cùng đống quần áo của cả hai trên sàn nhà, lục ra được một nắm tiền, cẩn thận vuốt ve vài tờ năm trăm xanh lè, lạnh lùng đặt lên giường và cười mỉm:
- Anh chẳng nhớ gì hết, nhưng thôi. Anh cũng không phải loại không biết điều, em thông cảm giùm anh.

Con bé đang hí hoáy với cái điện thoại, mặt dán vào màn hình vuốt vuốt, tươi như hoa (loa kèn), bỗng ngẩng lên nhìn nó trừng trừng, mặt tái mét. Nó ném cái điện thoại một cách thô bạo xuống sàn nhà, vơ lấy mấy tờ tiền xòe ra đếm rồi bất ngờ…nó…đứng dậy. Nó còn chẳng buồn quan tâm rằng nó đang nude – hoàn toàn, cái chăn tuột khỏi người nó. Con bé bước những bước uyển chuyển trên giường, rồi xuống đất, nhặt nắm tiền nhét vào…quần nó và cười mỉm, một nụ cười đáp trả đầy thách thức, hai mắt vẫn nhìn nó đầy ngạo mạn. Nó cũng giật mình trước hành động ấy, rồi nhanh chóng như hiểu ra, nó "à" lên và rút tiền ra đặt lại vào tay con bé:
- Em thông cảm, giờ trong người anh chỉ có thế. Có gì tối em lên bar…
- Chát…

Đó là câu trả lời của Hoa. Mặt nó như muốn văng lệch sang một bên, đau rát. Đây không phải cái tát làm duyên của mấy em chân dài, nó đủ lực và nhanh khiến nó không kịp trở tay. Con bé cười đầy thách thức:
- Cái này là để trả cho cái mớ tiền lẻ kia.

Rồi mặc kệ nó đứng trân trân ôm mặt, con bé lục trong ví dưới sàn nhà ra một tờ 50k, lịch sự nhét vào tay nó:
- Còn cái này là để trả cho anh, xin lỗi, anh đêm qua chỉ đáng giá như thế thôi.

Cả hai im lặng một lúc, nó vẫn không ngừng đưa tay ôm mặt, rồi sau đó bất giác nó cười, cười thành tiếng, cười lăn cười lộn. Con bé cũng thế, cũng hưởng ứng bằng cách bò lăn lên giường, ngửa mặt lên và cười. Nó vùng lên đè ngửa con bé ra, ghé sát vào mặt con bé và nói:
- Lâu rồi mới gặp một con bé biết cách cư xử. Nói anh nghe, ai dạy em thế?
- Em à? Cần quái gì ai dạy, anh có muốn học không?
- Cũng thú vị đấy, em sẽ dạy anh thế nào đây?
- Còn tùy, nhưng học phí sẽ đắt đấy, sợ anh không trả nổi đâu nếu mỗi đêm chỉ kiếm được 50k.
- Vậy à? Thế hay anh sẽ trả làm nhiều lần? – Nó bắt đầu chuyển hướng đôi môi từ mặt về phía tai và thì thầm.
- Cũng ok. Thế anh muốn học gì nào?
- Ha….ha….ha….

Đề xuất Voz: Hoa Vàng Thuở Ấy
BÌNH LUẬN