Mama bảo... từ hôm biết mình bị bệnh, Tiểu Thiên lo lắng lắm... Mama bảo:
"Con không biết đâu, nó chưa bao giờ thức khuya quá 12h, vậy mà từ hôm nó biết con bị cảm, không qua đây được, nó mỗi đêm cứ trằng trọc không ngủ được. Cô phải nằm cạnh nó mới an tâm ngủ. Một hai ngày đầu nó như thế, đến tới mấy ngày sau, con không liên lạc với nó, nó nhắn tin cũng không thấy con trả lời, nó càng lúc càng lo lắng cho con"
Nói đoạn thì Mama thở dài mới nói tiếp:
"Có mấy lúc nó lén cô, nữa đêm ngồi trước bàn thờ cầu nguyện, cô bắt gặp hỏi nó. Con biết nó cầu nguyện gì ko?"
Mình cũng đâu phải ngu, nhưng quả thật... điều này chưa từng xảy ra với mình. Mình chỉ biết im lặng.
Mama nói tiếp:
"Nó bảo nó thật sự lo cho con, nó cảm thấy bất an nên nó cầu nguyện rằng con sẽ mau khỏe và liên lạc lại với nó"
Nói đến đây thì...mình chỉ biết thở dài, vuốt mặt 1 cái. Mình hỏi:
"Nhưng mà Tiểu Thiên có bệnh gì không cô ? sao lại tự nhiên..."
"Sức khỏe nó từ nhỏ đã yếu lắm rồi, hồi nhỏ nó ở bệnh viện còn nhiều hơn ở nhà, Tiểu Thiên nó dễ bệnh lắm. Từ hôm con với nó đi biển về, nó biết tin con bị bệnh, ban đầu nó còn bình thường, mà mấy ngày sau thì nó càng ít ăn, cứ chăm chăm cái điện thoại. Đến ăn nó cũng đặt điện thoại trước mặt..."
Mình nghĩ trong đầu, chẳng lẽ em ấy... thật sự yêu mình đến mức như vậy sao?
Vậy mà mình vô tâm quá...
Mama nói chuyện 1 lúc nữa (những chuyện này ko tiện kể ra) thì tiếng xe chạy tới, một người bước vào nhà. Mama đứng lên chào rồi dẫn thẳng lên phòng Tiểu Thiên, thì ra ông này như kiểu là "bác sĩ gia đình" của nhà.
Mama nói ổng là bạn thân của Lão Gia, là bác sĩ.
Ổng bắt mạch cho Tiểu Thiên 1 lúc rồi quay sang nói với Mama là Tiểu Thiên vì quá sức mà như vậy.
Mama gật đầu rồi cảm ơn, xong kêu mình xuống nhà đợi, Mama nói chuyện riêng với ổng.
Đợi ở dưới nhà 1 lúc xong thì Mama cũng đi xuống, ông kia cũng về. Mình hỏi Mama là Tiểu Thiên có sao không. Mama thở dài bảo:
"Không sao, nó cả tuần lo lắng, rồi ăn ít ngủ ít, thành ra như thế, hôm thăm con ở bệnh Viện cách hôm nay có 1 ngày chứ nhiêu, nên nó không lấy lại sức kịp, rồi con dẫn nó đi lòng vòng như vậy, hỏi sao nó mệt"
Mình lúc đó muốn đập đầu vào tường cho rồi.
Xong Mama nói chuyện với mình 1 lúc rồi cũng nói mình đi về. Về đến nhà tự dưng trằn trọc không ngủ được. Từ qua đến giờ uống chắc cũng mấy chập cafe rồi...
Đề xuất Voz: Con đường đã đi qua