Logo
Trang chủ
Chương 15: Bàng Đại Hải cùng thành ý

Chương 15: Bàng Đại Hải cùng thành ý

Đọc to

"Chọn tông môn cần thận trọng, nếu chọn thật tốt, chưa hẳn đã không đạt được điều ngươi mong muốn." Một thanh âm bất chợt vọng tới từ bên cạnh.

Lục Diệp cùng Dư Hiểu Điệp quay đầu nhìn lại, kinh ngạc phát hiện bên cạnh hai người không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một tên béo. Hắn đang cười mỉm nhìn bọn hắn, đôi mắt nhỏ bị lớp thịt trên mặt chèn ép đến mức gần như không thấy đâu.

Hắn chính là tên béo năm xưa đã ghi danh và kiểm tra thân phận cho bọn họ.

Hắn tới lúc nào, Lục Diệp lại hoàn toàn không hề hay biết.

"Gặp qua sư huynh!" Dư Hiểu Điệp vội vàng thi lễ, thần sắc câu nệ. Nàng tuy đã khai mở vài khiếu, nhưng một tu sĩ béo như vậy đối với nàng mà nói vẫn là một tồn tại cao cao tại thượng, giờ phút này khó tránh khỏi sự căng thẳng.

Lục Diệp cũng đi theo hành lễ.

"Nghe các ngươi nói chuyện hăng say, ta liền nhịn không được tới xem một chút, không phiền chứ?" Tu sĩ béo một tay vỗ cái bụng phệ của mình, thần sắc hòa ái dễ gần.

"Không dám đâu." Dư Hiểu Điệp vội vàng khoát tay. Dù đang căng thẳng, nhưng tư duy của nàng lại vô cùng rõ ràng, ý thức được đây là một cơ duyên hiếm có, liền có ý muốn thỉnh giáo: "Xin hỏi sư huynh, câu nói vừa rồi kia là có ý gì?"

Nàng tuy có sự hiểu biết về tình báo trong tu hành giới nhiều hơn Lục Diệp, nhưng kiến thức cũng có hạn, làm sao có thể so sánh với một tu sĩ "căn chính miêu hồng" của Hạo Thiên Minh như vị tu sĩ béo này.

"Đương nhiên là đúng như tên gọi, ngươi muốn biết không?" Tu sĩ béo cười càng thêm thân thiện. Ngoài miệng trả lời Dư Hiểu Điệp, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Lục Diệp.

Lục Diệp không biết tên gia hỏa này nhìn mình chằm chằm làm gì, luôn cảm giác hắn có chút ý đồ bất chính. Song, vì chuyện liên quan đến tiền đồ của mình, hắn vẫn khách khí nói: "Còn xin sư huynh chỉ giáo."

"Muốn biết..." Tu sĩ béo thân mật vỗ vỗ bả vai Lục Diệp, "Vậy thì xem ngươi có đủ thành ý hay không."

Thành ý?

Lục Diệp nhíu mày, nhớ tới lần đầu tiên hắn gặp tên tu sĩ béo này, đối phương đã nhìn chằm chằm túi trữ vật bên hông mình.

Không thể nào? Chẳng lẽ lại là chuyện đó?

Người ta dù sao cũng là một tu sĩ có tu vi cao thâm, đáng để đánh chủ ý lên một tiểu tốt vô danh như ta sao?

Nhưng đối phương nói gần nói xa ám chỉ rất rõ ràng, chỉ cần không phải kẻ ngu độn đều có thể nghe ra.

Im lặng một lát, Lục Diệp thử đưa tay lên, thò vào túi trữ vật bên hông mình. Lập tức, đôi mắt híp thành một đường chỉ của tu sĩ béo kia chầm chậm mở ra một chút, dáng tươi cười cũng càng thêm tươi tắn.

Hắn rụt tay lại, tu sĩ béo lập tức trở về vẻ ban đầu.

Hắn lại đưa tay lên, đôi mắt tu sĩ béo lại hé ra một chút...

Ba bốn bận như vậy, Lục Diệp rốt cục xác định, sự việc quả nhiên đúng như hắn nghĩ.

Tu sĩ béo không chịu nổi nữa, hắn chưa từng gặp qua kẻ nào trắng trợn trêu ngươi như Lục Diệp. Bất mãn phất tay áo: "Xem ra ngươi là không muốn biết."

Vừa quay người, tay hắn liền trĩu xuống. Tu sĩ béo cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên tay bị nhét vào một bình Khí Huyết Đan. Lục Diệp đứng trước mặt hắn với vẻ mặt như vừa bị cắt mất mấy cân thịt.

Khóe miệng tu sĩ béo không khỏi co giật: "Đây chính là thành ý của ngươi?"

Cái thứ cẩu thí gì thế này? Hắn cố ý chạy tới đây, há lại vì một bình rác rưởi như thế!

"Vậy sư huynh muốn gì?" Lục Diệp hỏi.

Tu sĩ béo thực sự không chịu nổi hắn, dứt khoát nói rõ: "Khoáng thạch!"

Lục Diệp hiếu kỳ nói: "Sư huynh là nhân vật cao cao tại thượng như thế, cũng có thể vừa mắt với những khoáng thạch kia sao?"

Tu sĩ béo nói: "Vậy ngươi lại không biết rồi, khoáng mạch Tà Nguyệt Cốc này sản xuất ra toàn là tinh phẩm, rất hiếm có. Hơn nữa, ngươi muốn biết tình báo, tự nhiên phải trả giá đắt. Ta cũng không thể vô công nói cho ngươi chút chuyện vớ vẩn, chúng ta lại không có giao tình gì."

"Lời này có lý." Lục Diệp tán đồng gật đầu, từ trong túi trữ vật tiện tay lấy ra một khối khoáng thạch, đưa cho tu sĩ béo.

Tu sĩ béo không vội vàng nhận lấy, đôi mắt híp lại, nhàn nhạt lắc đầu: "Ta không thấy thành ý của ngươi."

"To như vậy khối!" Lục Diệp giơ khối khoáng thạch to bằng chậu rửa mặt kia lên. Đây là khối khoáng thạch lớn nhất trong túi trữ vật bên hông hắn.

Tu sĩ béo khẽ hừ một điệu nhạc, không thèm để ý hắn.

Lục Diệp nhịn không được chậc một tiếng, với vẻ mặt đau lòng như cắt thịt, đặt khối khoáng thạch trong tay xuống chân, rồi lại từ trong túi trữ vật lấy ra một khối khoáng thạch khác.

Hắn tại trên mỏ khai khoáng hơn một năm, đối với những khoáng thạch này dù sao cũng có chút hiểu biết. Mặc dù không biết cụ thể giá trị cao thấp, nhưng loại dễ tìm thấy, khẳng định giá trị thấp. Hai khối khoáng thạch hắn lấy ra trông kích cỡ không nhỏ, nhưng trên thực tế khi hắn khai thác cũng không hiếm thấy, thuộc loại tương đối dễ tìm thấy.

Khoáng thạch trong túi trữ vật của Chu Thành không nhiều lắm, chỉ chừng năm sáu khối, phần lớn đều là khoáng thạch thường gặp. Ngược lại, túi trữ vật của Dương quản sự không chỉ có nhiều khoáng thạch mà còn có rất nhiều vật trân quý.

Khối khoáng thạch thứ hai được lấy ra, trên mặt tu sĩ béo thêm chút ý cười: "Tiểu tử, ngươi đừng nghĩ ta đang chiếm tiện nghi của ngươi. Ta là thấy ngươi tương đối hợp ý, cho nên cố ý đến chỉ điểm ngươi vài câu. Bàng Đại Hải ta đây, đệ tử Chính Khí môn, tại Binh Châu tu hành giới này ít nhiều vẫn có chút danh khí. Những người khác muốn ta chỉ điểm, ta còn không thèm để ý đến đâu."

Một bên, Dư Hiểu Điệp thấy hai người này dưới ban ngày ban mặt hành động như vậy, mà tên tu sĩ béo này lại còn luôn miệng tự xưng là người của Chính Khí Môn, nàng chỉ cảm thấy có thứ gì đó đổ vỡ trong lòng.

Lục Diệp cũng có chút không chịu nổi: "Ngươi là Chính Khí Môn?"

Hạo Nhiên Chính Khí của ngươi đâu?

Đang khi nói chuyện, hắn đã lấy ra khối khoáng thạch thứ ba.

Đôi mắt của Bàng Đại Hải vẫn híp lại, hiển nhiên vẫn không thấy thành ý.

Khóe mắt Lục Diệp giật giật, hận không thể vạch mí mắt hắn ra để hắn nhìn rõ ràng một chút.

Bất đắc dĩ, vì khẳng định không phải đối thủ của người ta, Lục Diệp lại lấy ra khối thứ tư. Lần này, hắn chọn một khối Nguyên Từ khoáng trân quý.

Lông mày Bàng Đại Hải hơi run run, nhưng hắn vẫn giữ nụ cười trên môi.

Lục Diệp phủi tay, chỉ vào bốn khối khoáng thạch trên đất: "Thành ý vẫn chưa đủ sao?"

Bàng Đại Hải cười mà không nói.

"Được rồi, vậy thì hết cách." Lục Diệp thở dài. Dưới ánh nhìn trợn mắt há hốc mồm của Bàng Đại Hải và Dư Hiểu Điệp, hắn ngồi xổm xuống, đem khối khoáng thạch đầu tiên vừa lấy ra cất vào túi trữ vật. Sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn Bàng Đại Hải: "Đã đủ chưa?"

Đôi mắt Bàng Đại Hải triệt để mở to, với vẻ mặt kinh hãi nhìn Lục Diệp, trong lòng một mớ hỗn độn.

Dư Hiểu Điệp cũng bị thao tác kỳ cục của Lục Diệp làm kinh hãi không nhẹ, nàng không hiểu rõ Lục đại ca này rốt cuộc có ý gì.

Lục Diệp lại đem khối khoáng thạch thứ hai vừa lấy ra thu hồi lại, rồi ngẩng đầu hỏi Bàng Đại Hải một câu: "Đã đủ chưa?"

"Ta..." Bàng Đại Hải dường như muốn chửi bới, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt vào, cố gắng duy trì phong thái cao nhân, song biểu cảm đã có chút tức đến phì phò.

Một đôi ma trảo của Lục Diệp đã vươn tới khối khoáng thạch thứ ba, nhưng một bàn tay đã đè chặt cánh tay hắn lại. Lục Diệp ngẩng đầu nhìn, thấy Bàng Đại Hải cắn răng nghiến lợi nhìn hắn: "Đủ rồi! Đầy đủ rồi!"

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Đạo sĩ tản mạn kì
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Trinh Ha

Trả lời

4 tháng trước

Đọc truyện ở đâu bạn ơi

Ẩn danh

Trinh Ha

Trả lời

4 tháng trước

Hhh