Logo
Trang chủ
Chương 163

Chương 163

Đọc to

Ở trong kia, một thiên thần còn lại của tôi đang ngủ rất ngon lành. Em đã phải rất chịu đựng, có lẽ tôi là một người chẳng ra gì, tôi đã làm em rơi nước mắt không biết bao nhiều lần, tôi đã quá vô tâm và hờ hững không sớm biết được tình cảm của em dành cho tôi.

Đến khi tôi hiểu ra thì có lẽ đã muộn nhưng không phải là không thể sữa chữa, em đã vì tôi mà đã bao lần rơi nước mắt, nên bây giờ tôi luôn dành cho em mọi thứ tốt nhất có thể, hy vọng tôi sẽ bù đắp số nước mắt của em rơi xuống vì tôi.

Em đã thầm đơn phương chờ đợi tôi suốt 5 năm dài, một thời gian đủ lâu để em có thể tìm hạnh phúc mới, tuy em đã quen với nhiều người khác nhưng chỉ dừng lại ở mức tìm hiểu, có lần em nói với tôi rằng khi nt hay nói chuyện đt với những người con trai đó em toàn nghĩ đó là tôi.

Khi nghe em nói tôi mém xỉu nữa rơi luôn cả nước mắt. Nếu có người nào đó hỏi tôi rằng tôi có tin em, thì tôi không cần phải suy nghĩ mà trả lời rằng "tôi tin em tuyệt đối". Khi em đến với tôi em vẫn là một người con gái.

Tuy có nhiều người nghĩ, con gái bây giờ sống lẳng lơ, hay con gái còn zin là sinh vật lạ, nhưng ít người hiểu rằng khi người con gái quyết định trao đời con gái của mình cho người con trai nào đó, thì các bạn nên hiểu rằng tình cảm của người con gái dành cho người đó lớn tới mức nào.

Xã hội ngày càng hiện đại, có thể nó đã đánh mất đi những phẩm hạnh đạo đức cao quý của người Việt Nam, nhưng một phần nào đó vẫn còn tồn tại những người con gái nhưng Ng.

Em luôn bên tôi, âm thầm yêu tôi, chăm sóc tôi ân cần chu đáo, em luôn bên cạnh tôi khi tôi buồn hay cảm thấy áp lực với một đều gì đó, và em cũng ở bên cạnh tôi chia sẽ cùng tôi những niềm vui trong cuộc sống. Và tôi cũng yêu em.

Cảm ơn em đã đến đã cho tôi niềm hạnh phúc lớn lao, điều mà người nào cũng hằng mơ ước.
.....
Tôi và L đứng đó ngắm phố xá về đêm.

Giờ này mọi người đều chìm trong giấc ngủ, thì ngoài kia vẫn còn đó những công nhân vệ sinh, họ vẫn đang làm việc ngoài kia, có lẽ vì cuộc sống quá khắc nghiệt với họ, dòng đời đưa đẩy họ tới cái nghề cực khổ này, tuy rằng cực khổ nhưng ít ai hiểu được rằng, họ là một thành phần quan trọng trong xã hội nói chung và những khu đô thị nói riêng.

Các bạn hay nghĩ nếu không có họ thì thành phố nơi bạn ở sẽ ra sao, chắc có lẽ nó sẽ thành một bãi rác không hơn không kém. Họ, những con nhân vệ sinh chính là những người làm nên nét đẹp văn minh cho xã hội, một cái nghề đang được mọi người kính trọng.

Tôi đứng nhìn phố xá suy nghĩ miên man, không biết từ khi nào L đã xoay người lại nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng và âu yếm.

- Anh nghĩ gì mà nét mặt lộ ra cái vẻ đăm chiêu giống Chu Du bất lực trước Khổng Minh vậy? - L nói khẽ.

- Có gì đâu suy nghĩ linh tinh thôi, cơ mà biết Chu Du với Gia Cát Khổng Minh Ngọa Long Lượng nữa à? - Tôi cười cười.

- Èo, biết chứ. Em có xem phim Tam Quốc diễn nghĩa mà, đồ ngố rừng hí hí. - L cười khúc khích.

- Ngố vậy cho anh ngố hôn một cái coi nào. - Tôi trêu L

- Không cho. - L dụi mặt vào ngực tôi.

- L ngoan, cho anh hôn một cái đi mà. - Tôi nâng mặt L lên.

L nhìn tôi với đôi mắt long lanh và đôi mắt từ từ khép lại, tôi và em trao nhau một nụ hôn nồng nhiệt....

5h sáng chúng tôi thanh toán tiền phòng rồi chúng tôi lên xe khởi hành đi Đà Lạt, chuyến đi của chúng tôi đã qua một nửa rồi, nhìn ai cũng đều vui vẻ tuy có hơi mệt mỏi.

Tôi có lẽ là người mệt nhất vì hai con gấu tôi chỉ vác hai cây đàn còn tôi thì mang vác cả một đống hành lý lên xe. Tôi lên xe là ngủ li bì luôn, hôm qua đã thức khuya với lại mệt mỏi, tự dưng nữa đêm lại ra hứng gió biển với L, L say vào hành tôi ghê thật, tôi hứa từ đây về sau không cho L uống nước giải khát có cồn nữa, lần này là tôi sợ rồi.

Tôi mở mắt ra khi xe đang đi đèo, cái đèo gì mà cua quẹo ghê gớm thật, nhìn sang thấy bốn con gà mái đã ngủ hết rồi, xe cứ chao đảo làm tôi không tài nào ngủ tiếp được. Ngồi ngắm cảnh núi rừng cũng không phải ý kiến tồi, những khu rừng thông với những cây cao tít tắp trãi dài hai bên đường, lâu lâu thì có những chiếc xe chạy ngược chiều, còn lại chỉ toàn núi với rừng một khung cảnh điều hiu u ám.

Chúng tôi dừng lại tại một nơi đã lên đến độ cao 1000m, mọi người cũng đã thức dậy để chui ra khỏi xe để hứng nắng sớm với không khi trong lành, chúng tôi dừng ngay một khe nước chảy, nước cứ chãy róc rách, mọi người cứ thi nhau mà chụp ảnh tự sướng.

Tôi đứng phì phèo châm điếu thuốc, nhìn xuống thung lũng xa tít phía dưới thật là hùng vĩ.

Đã lâu lắm rồi tôi mới lại được thấy cảnh núi rừng như thế này, đang đứng nhìn trời nhìn núi nhìn mây thì L gọi í ới

- Anh ơi!!!! Anh à!!!
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Em đã bỏ nghề làm nông nghiệp như thế đó
Quay lại truyện Nhật ký đời tôi
BÌNH LUẬN