Đọc xong, tôi im lặng hồi lâu, bên tai vẫn văng vẳng bài hát "Time like these" của Foo Fighters. Tôi bèn lên Facebook, không phải nói chuyện với thằng Choác mà hỏi Gabietbay: “Này, tôi hỏi tí. Mấy năm trước, cái kỳ thi vẽ ấy, ông có biết tại sao tôi được cho thi lại không? Hồi ấy tôi không vào diễn đàn nên không biết.”
Gabietbay trả lời: “À, có. Hồi ấy có một đứa hâm mộ tranh của ông. Nó lập thread xin ban giám khảo cho thi lại. Mấy đứa ghét ông nhảy vào chửi nó ghê lắm. Nhưng thằng đó lì vãi. Cãi nhau tay bo từng thằng một luôn. Cái thread dài cả trăm trang cơ mà. Được vài tuần thì nghe đâu một người trong ban giám khảo đọc được cái thread ấy. Rồi xem xét cho ông thi lại.”
Tôi vội vàng đánh máy: “Ông nhớ tên nick thằng đó không? Cái thread đó đâu?”
Gabietbay trả lời: “Lâu quá rồi, chẳng nhớ đứa nào lập nữa. Cái thread chửi nhau nhiều quá nên mod xóa rồi. Không lưu cả trong cache luôn. Hồi ấy tôi còn làm mod nên biết được nhiều chuyện vui lắm :)). Nhưng đúng là nhờ cái thread ấy nên ông được thi lại. Nhưng sao tự nhiên hỏi thế?”
Tôi tựa lưng vào ghế và không trả lời Gabietbay nữa. Ngay lúc này, tôi có quá nhiều tâm sự, quá nhiều điều để nói. Chúng nhiều đến mức tràn ra hai khóe mắt tôi, thoáng chốc đã ướt nhèm. Nhưng nó không có nghĩa rằng tôi đang đau khổ. Đó là sự hạnh phúc. Cuộc sống này chẳng phải toàn máu xám xịt như tôi tưởng… …vẫn còn đâu đó những điều tuyệt vời ngoài kia và tôi cần đi tìm chúng.
Cuộc đời thằng con trai như một đoàn tàu, sẽ có một lúc nó quay trở lại nhà ga đầu tiên, nhưng rồi nó lại rời đi và mãi mãi không bao giờ quay lại nhà ga ấy nữa. Tôi đã bước lên đoàn tàu và những bánh xe của nó bắt đầu chuyển bánh. Chỉ còn vài giây cuối cùng cho tôi nhớ lại những năm tháng ngày xưa, khi mà tôi còn đèo Hoa Ngọc Linh trên xe đạp, và em hát bài "Time like these" thật hay. Ngày ấy, vin vào lý do tiếng Anh đa nghĩa, tôi đã cố hiểu bài hát theo hướng khác. Nhưng giờ đây, tôi phải hiểu bài hát theo đúng nghĩa nguyên bản của nó.
*I… I’m a little divided
Do I stay or run away
Leave it all behind?*
(Tôi… Tôi hơi phân vân
Liệu tôi nên ở lại hay rời đi
Và bỏ lại tất cả sau lưng?)
Tôi nhìn lại bức tranh. Khúc mắc bao nhiêu năm của tôi được gỡ bỏ. Bức tranh đã có kết cục của riêng nó. Chẳng phiêu bạt tứ xứ hay tan nát dưới mưa rào nắng gắt, nó đã vĩnh viễn ở lại nơi mà nó xứng đáng thuộc về.
Khi ấy, tôi phóng mắt ra ngoài cửa sổ và ngắm nhìn trời đêm vô tận. Tôi mỉm cười, lòng tự nhủ: “Tạm biệt!”. Và đoàn tàu chuyển bánh, đưa thằng con trai vào một cuộc hành trình vô tận. Cậu bé con ấy nhìn nhà ga lần cuối rồi trở về chỗ ngồi, đôi tai lắng nghe bài hát "Time like these", đôi mắt vui thích ngắm nhìn những cảnh vật mới đang chạy qua ô cửa sổ. Một chặng đường dài, rất dài đang chờ đợi cậu nhóc.
*It’s time like these you learn to live again
It’s time like these you give and give again
It’s time like these you learn to love again
It’s time like these time and time again*
(Tới lúc để học lại cách sống
Tới lúc để học lại cách cho đi
Tới lúc để học lại cách yêu
Và thời gian cứ trôi đi, trôi đi mãi…)
Tôi đã tìm được một từ mô tả chính xác tuổi hai mươi ba của mình. Không, không hẳn là một từ, là một câu, nhưng khá chuẩn! He he! Còn bạn, bạn đã tìm ra chưa?
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Tiên Nghịch (Dịch chuẩn)