… Năm 2014
Sau đợt Tết Nguyên Đán, tôi, thằng Choác, thằng Xoạch và chàng Hô cố gắng hẹn nhau một bữa mừng năm mới. Nhưng rồi sau Tết, trời nồm kinh khủng, suốt ba tháng mưa tầm tã, thằng nào cũng ngại ra đường, may lắm thì được hôm hẹn đi café. Mà đứa nào cũng bận bù đầu, nhất là chàng Hô, gã này mới nhận dự án nên chạy tới chạy lui như con thoi. Thằng Xoạch cũng túi bụi với cả đống việc ở công ty, hầu như không có thời gian rảnh (nói vậy chứ nếu gái rủ đi chơi thì nó đi liền, nghỉ làm cũng không thành vấn đề). Tôi thì bận sẵn, còn thằng Choác mải đi tìm việc. Thành ra tới tận tháng 3, bốn đứa vẫn chẳng có một bữa mừng năm mới đàng hoàng.
Nhưng chờ đợi hóa ra lại hay. Đầu tháng ba, thằng Choác tìm được việc ở một công ty chuyên sửa chữa lắp đặt máy tính. Lương tháng khởi điểm của nó không tệ, khoảng ba bốn triệu, ít nhất cũng đỡ hơn so với quãng thời gian đầu tiên của tôi. Từ ngày đi làm, nó bận rộn hơn, ít thời gian lên tám nhảm trên Facebook với tôi hơn. Nhưng tôi mừng cho nó. Thằng bạn thân nhất cuối cùng cũng bước trên con đường đầu tiên của cuộc đời.
Lần khân mãi, cho tới tháng 5, bốn đứa mới kiếm được một hôm rảnh rỗi và tổ chức một bữa nhậu ra trò. Gọi là “ra trò” vì đồ nhậu do bọn tôi bỏ tiền túi ra mua, không phải những đồng tiền xin xỏ bố mẹ như trước. Trong bữa nhậu, chúng tôi nói vô khối thứ chuyện và dĩ nhiên chủ đề việc làm là thứ được bàn luận nhiều nhất.
-Con bà nó, tuần trước ông sếp bảo tao thiết kế cái mạch điện chạy con server mà đếch biết làm thế nào cả! – Thằng Choác thở dài – Mà cái Đan Mạch mình đã thiết kế mạch điện bao giờ đâu.
Tôi nói:
-Thế mày làm thế nào?
-Thì Đan Mạch phải mở sách ra chứ sao? Cuối cùng cũng làm được!
-Thế là tốt.
-Thực ra tao làm được sau khi làm cháy mẹ nó hai cái ổ điện, bị giật sơ sơ chục lần gì đấy. Nhưng không sao, lãnh tụ như tao thì việc gì chẳng làm được?
Tôi suýt phun phì đống thức ăn trong miệng, sau cười:
-Mày ăn học thế à? Học hành thế nào mà suýt cháy ổ điện?
-Tao học phần mềm chứ phần cứng đếch đâu?
-Im đi, thằng sinh viên ăn hại!
-Im ngay, con tiện nô lắm mồm!
Hai đứa chúng tôi cãi nhau ỏm tỏi như lũ trẻ con tranh nhau phần thắng. Gã Hô liền chen ngang:
-Ông Teo Tóp không được ngắt lời bạn bè như thế. Ai đi làm cũng khó khăn. Như tôi chẳng hạn! Để tôi nói ông nghe, lúc chúng nó bảo tôi vẽ cái cầu thang, tôi phải tra cứu…
Không để cho chàng Hô huyên thuyên về món kiến trúc của hắn, thằng Choác lẫn thằng Xoạch đồng thanh:
-Nín ngay! Không phải đợi dịp để nói chuyện kiến trúc của ông đâu nhá!
Chàng Hô gào lên:
-Con bà chúng mày! Tại sao không cho tao nói? Tao phải được nói! Để tao nói cho chúng mày nghe, kiến trúc là…