Logo
Trang chủ
Chương 132

Chương 132

Đọc to

Chưa dứt câu, gã bị thằng Choác lẫn thằng Xoạch vật ra không cho nói tiếp. Tôi cười. Chúng tôi là những gã trai hai mươi tư tuổi, cằm đã mọc đầy râu, đã đi xe máy đúng luật giao thông thay vì phóng bạt mạng như hồi mười tám, đã biết trân trọng những lúc ngồi cạnh nhau, đã biết nói nhiều lời tâm sự hơn, đã phát chán Facebook và thế giới mạng. Nhưng chúng tôi không già, bởi tâm hồn chúng tôi còn trẻ và mỗi ngày, từng đứa lại đốt sức trẻ cho giấc mơ của mình.

-Tháng tới có dự án, nó bắt giám sát công trình, chắc tôi bận cả chủ nhật, khéo không đi café với các ông được. – Gã Hô nói.

-Tháng tới sắp có cuộc thi nhiếp ảnh, tao vừa đăng ký hôm qua. – Thằng Xoạch nói – Giải thưởng tầm hai mươi ba mươi triệu gì đấy. Chẳng biết có được không? Mấy tháng rồi mưa quá, chưa chụp được cái gì hết, khéo tay nghề lụi đi rồi!

-Tao thì lo chết mẹ đây! Tháng tới công ty có đơn đặt hàng ấy cây server, mình lại chưa quen làm đường điện, khéo cháy thêm vài ổ nữa thì bị đuổi mất! – Thằng Choác than thở.

Mỗi đứa đều có những dự định của riêng mình. Khi nói hết, chúng nó bắt đầu nhìn tôi. Hiểu ý chúng nó, tôi đáp:

-Vẫn thế thôi, đi kiếm khách hàng rồi làm nhiều hồ sơ nhất có thể.

-Không, bọn tôi không hỏi cái đó! – Hô xua tay – Cái chuyện vẽ của ông kia, dự định thế nào?

Tôi cười. Thật khó để trả lời về tương lai. Tôi đủ trẻ để nói về tương lai, nhưng chưa đủ già để nói tương lai sẽ như thế nào. Có người vì thấy cuộc sống quá xám xịt mà nhìn tương lai một cách bi quan, có người vì được bao bọc trong thứ màu hồng mà không cần suy nghĩ về tương lai. Rất, rất nhiều quan điểm trái ngược và chúng ta sẽ cãi nhau cả ngày khi nêu ra những quan điểm đó. Nhưng tôi biết rõ một điều: mỗi người có một đường đi, và nếu không đi, bạn sẽ chẳng nhìn thấy tương lai.

* * *

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Gấu hơn mình 6 tuổi
BÌNH LUẬN