Logo
Trang chủ
Chương 27

Chương 27

Đọc to

Em tôi: Em nghe mọi người nói vậy, và em cũng thấy thế.
Tôi: Đ*t m*, chắc nhầm lẫn rồi chứ, một thằng như anh thì làm sao bà ấy có thể thích được chứ.
Em tôi: Em chịu, anh đi mà hỏi bà ấy.
Đ*t m* nó, đi WC cũng không yên, bao nhiêu câu hỏi trong đầu hiện ra: nào là một thằng nghèo rớt mồng tơi như mình thì làm sao bà ấy có thể thích được, rồi là: chắc hai chị em thân nhau quá người ta hiểu lầm!
Lúc vào tôi tự nhiên trầm hẳn đến nỗi chị Quỳnh hỏi:
Chị Quỳnh: Em làm sao vậy, có chuyện gì à?
Tôi uống một phát hết cốc bia lấy khí thế, hỏi thẳng và nhìn vào mắt chị ấy: Chị thích em à?
Chị Quỳnh vẻ ái ngại hơi quay mặt đi: Ừ, chị thích em.
Tôi lỡ mồm phọt ra: Đ*t m*, chết em rồi.
Chị Quỳnh mặt ngơ ngác nói: Em nói gì cơ, chị không hiểu.
Tôi: À không, không có gì, nhưng em chỉ coi chị là một người chị thôi.
Chị Quỳnh hờn dỗi quay đi: Tùy em.
Tôi: Em xin lỗi.
Chị Quỳnh: Lỗi chả tại em, mà tại chị!
Tôi: Mà sao chị lại đi thích một thằng như em làm gì chứ, tiền không có, việc làm bấp bênh.
Chị Quỳnh: Chị thấy em rất đàn ông, qua mấy lần nói chuyện với em, chị có một cảm giác ở bên em chị rất vui và yên bình, em biết lắng nghe người khác nữa, nói chung là chị thích em.
Tôi không nói gì nữa, từ lúc ấy cho đến lúc về tôi chỉ biết uống và uống, trên đường về tôi biết chị lạnh nhưng không dám cho hai tay vào túi áo tôi ôm tôi như vừa nãy nên tôi nói:
Tôi: Chị lạnh thì cứ cho tay vào túi áo em cũng được.
Chị Quỳnh: Chị sợ em không thích nên chị không dám.
Tôi: Không sao.
Chị Quỳnh: Em có thể dừng xe một lúc được không?
Tôi dừng xe và quay lại hỏi: Có chuyện gì thế, hay chị lạnh quá thì lấy áo em mặc thêm vào.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Tai nạn đáng ngờ
BÌNH LUẬN