Mỗi mốc sự kiện diễn ra trong đời, tôi không thể nhớ hết được, tôi luôn tự dối mình rằng, bản thân có trí nhớ rất tệ hại.
Nhưng mà, thực sự, tôi không thể dễ dàng quên đi mọi thứ, khi từng ngày đều không thể tìm ra lối thoát, tôi đang vất vả biết nhường nào...
Tôi đã vờ lý trí, tàn nhẫn rời xa cô ấy, cô ấy im lặng, cùng tôi vùi đi mối quan hệ ấy bằng hai chữ "đã từng", im lặng là điều buồn nhất trong tình cảm, và chúng tôi thường xuyên sử dụng đến nó.
Ngay bây giờ, chúng tôi đang ở bên nhau, sau những tháng ngày chia cách đó, một tháng là quãng thời gian để hai đứa nhận ra nhau, nhưng cảm giác chưa thật sự quay về...
Sáng mồng 2 tết, giống như một cái máy được lập trình sẵn, tôi dậy rất sớm, ngó nhìn đồng hồ mới có 6 giờ sáng.
Dụi dụi mắt, vươn vai thở dài đón chào ngày mới, khẽ cười nhẹ trên đôi môi, tôi tưởng tượng ra những điều tuyệt vời sẽ có trong ngày hôm nay.
Vệ sinh cá nhân, rồi ra ban công phòng ngồi vật vờ tự kỷ rất lâu.
Xuân tới thật rồi, cả không khí và gió đều nói lên điều đó, hương thơm tươi mới từ mọi thứ cứ phả vào khứu giác tôi, bắt thị giác tôi vui vẻ nhìn ngắm, và đôi môi tôi yên lặng nở nụ cười.
Chợt nhớ về Quỳnh, chắc nên đánh thức cô ấy dậy rồi.
Cái bài nhạc không lời nào đó quen thuộc vang lên, mãi một lúc mà chẳng nghe thấy ai nhấc máy, tôi đoán là cô ấy vẫn còn chưa nhận ra điện thoại đang kêu.
Liền gọi thêm lần nữa, lần này thì có người nghe máy... Giọng nhỏ nhẹ không thể chịu nổi.
- Hì, tớ đây, tớ dậy rồi nhé!
- Hì, tớ dậy từ 6 giờ cơ, cậu cứ ngủ nướng như vậy, sao mà chả lùn hơn tớ cơ chứ.
- Tớ sẽ giết cậu, đáng ghét.
- Chút nữa có ghé qua nhà tớ không?
- Tớ không thèm ghé sang nữa. - Giọng giận dỗi.
- Phù, may quá, đang định đi ăn cái này, đỡ mất tiền thêm người nữa.
- Này, tớ có sang nhé, tớ phải giết cậu.
- Thôi dậy đi, ăn sáng xong thì nhắn tin cho tớ. - Tôi cười.
- Không nhắn đâu. :big_smile:
- Hừm...
Tôi nghe tiếng tút tút vang dài mới buông điện thoại xuống, hai bàn tay chống lên thành ban công, chợt muốn nở một nụ cười vui vẻ đầy kỳ lạ...
Mãi hơn 10 giờ sáng, đang ngồi xem lại Táo Quân, thì cổng nhà có tiếng gọi, cái giọng này.
- Hey, vào đây. - Tôi nói vọng ra, chứ đang ngồi yên lành trên ghế, tội gì chạy ra mời cô ấy vào.
Cơ mà cô ấy chả dám vào thật, nên dù lười thế nào, tôi vẫn lóc cóc chạy ra cổng, đưa Quỳnh vào trong nhà.
- Cậu ngồi đi. - Tôi cười. Mặt biểu cảm.
- Cậu đang xem Táo Quân à?
- Không, đang chờ mấy cái quảng cáo trong Táo Quân.
- Này, nhà cậu không có ai, tớ giết cậu cũng không ai biết đâu nhỉ? - Dí nắm đấm.
- Đây, tại hạ có cái thân xác này thôi, Anh hùng muốn làm gì thì làm đi.
- Ta cần ngươi dẫn ta đi ăn cái thứ người đã hứa, ngay bây giờ.
- Xì, vội thế, tớ xem hết Táo Quân đã nào. - Tôi vờ cau có.
- Vậy cùng xem. - Cô ấy cười hì hì.