Chúng tôi rất rất trong sáng, thế nên không có những gì đen tối đang xảy ra trong đầu đâu nhé, ai đang nghĩ tới điều đó thì thôi đi, cơ mà ý nghĩ đó cũng không tệ. :smile:
Một lát, sau khi tiếng cười của hai đứa làm phòng khách bị tàn nát bởi tiếng ồn, tôi mới mặc chiếc áo khoác mỏng vào, và nháy mắt với Quỳnh.
Cô ấy nở một cười rất tươi, tinh nghịch đi sát bên tôi.
- Đi bộ sao? - Mắt tròn xoe.
- Ừm, đi bộ.
- Ầy, có gần không?
- Gần, mới là điều bất thường đấy.
Thế là tôi bị ăn một cái véo thật mạnh vào bắp tay, vậy mà vẫn mím môi kiên cười chịu đựng.
- Chả đau gì.
- Thế à? Lần nữa nhé.
- Không, tớ đùa thôi.
Mỉm cười cầu hòa, tôi cứ để mặc nhà cửa mở toang hoang mà đi chơi, tết nhất thì đóng làm cái quái gì chứ. Cũng may ngày hôm đấy nhà tôi chẳng mất thứ gì.
Cô nàng đi bên cạnh tôi, thêm chiếc mũ len trên đầu, mới cao đến tai tôi.
Tôi thì cho tay vào túi áo mà bước đi, cô ấy thì cứ nhảy chân sáo đi bên cạnh, giống anh trai em gái kinh khủng. Làm tôi cứ im lặng mà phì cười.
- Tớ nghĩ từ khi làm bạn gái tớ cậu cao thêm rồi đấy. - Tôi nghiêng mắt nhìn sang. Cô ấy thì hơi ngạc nhiên.
- Này, tớ không lùn nhé, tớ cấm cậu chê tớ lùn.
- Ai, ai bảo Quỳnh của tôi lùn nhỉ? Gọi nó ra đây.
- Cái thằng cao kều bên cạnh tôi này, đánh chết nó đi, ném xác nó dưới hồ cho cá ăn luôn. - Giọng dịu dần khi thấy tôi mắt tôi tỏ ra nghiêm túc.
Tôi cứ thế mà im lặng, làm cô ấy tưởng tôi đang giận. Kệ, giả vờ đến cùng luôn.
Đi bộ một đoạn thì tới một quán nhỏ bán đồ ăn ngày tết, là quán bán các lại cá nhỏ như, cá chỉ vàng, cá bống, chả viên, chả cá, xúc xích... vân vân, chắc ai ở ngoại thành sẽ biết những quán này, ngày tết hoặc hội hè thường có.
Tôi vốn từ hạn hẹp chẳng biết gọi nó là gì nữa. À, quy mô của nó giống như cái quán ốc vỉa hè ý.
- Oa, tớ ăn cá mực với cá bống. - Hai đứa ngồi xuống một cái bàn nhỏ thì cô ấy nói với tôi luôn.
Tôi làm mặt ngầu, mỉm cười một cái rồi gọi. Cô ấy mặt xị xuống, dỗi rồi.
- Này, sao cúi mặt xuống thế kia, nhìn tớ này. - Tôi đặt đĩa mực nướng và cá bống trên bàn, nhân tiện đổ chút tương ớt vào đĩa.
- Tớ chỉ quan tâm đồ ăn thôi, nhìn cậu làm gì, đáng ghét.
- Này, tớ chưa trộn đường vào tương ớt đâu, cay đấy! - Khi thấy cô nàng đưa miếng mực xé nhỏ vào miệng tôi mới nói, mặt cô ấy đỏ lên, tức giận thể hiện.
- Tớ sẽ ăn cho đến chết luôn, khi ấy cậu cứ sống mà nhìn vật nhớ người.
- Ờm, vậy cậu ra đi thong thả. - Tôi cười. Tay lấy kéo cắt cá bống và mực trên đĩa cho cô ấy, mình thì chả ăn miếng nào.
Thấy thế, dù tức giận lắm, nhưng Quỳnh vẫn phải mỉm cười với tôi, hai đứa lại yên bình.
Khá lâu rồi đấy, từ lúc tôi và Hương xa nhau, tôi chẳng cho ai thấy con người thật bên trong mình, nó ấm áp và sến súa kinh khủng.
- Ăn đi, tớ không ăn hết được đâu. - Quỳnh chỉ chỉ vào đĩa mực, tôi lắc đầu.
Cô ấy lại chỉ chỉ vào đĩa cá bống, tôi cũng lắc đầu. Thế là liền lấy một miếng mực dơ trước mặt tôi, bắt tôi cầm lấy, tôi đành nhận lấy mà bỏ tỏm vào miệng, ăn ngon lành. Hai đứa phì cười.
Quanh đấy, có khá nhiều đôi khác đang nói chuyện, đều giống chúng tôi cả, nên chẳng ngại ngần gì, tự nhiên lên lớp 11, bị biết bao người nói là thanh niên, thực sự thích làm trẻ con hơn.
- Giấy này. - Tôi thấy tay cô ấy bị dính chút tương ớt.
- Hì, cảm ơn cậu.
Quỳnh nói xong thì lấy tay che miệng lại cười, vẻ như biết mình vừa làm sai gì đó.
- Tớ lỡ miệng nói cảm ơn với cậu rồi.
Mặt tôi nghiêm túc, rồi phì cười lần nữa.
- Bỏ qua đấy.
- Tớ biết cậu rất rất rộng lượng mà.