Một vài gam màu thật tươi sáng vẫn còn cam chịu ở lại với tôi những ngày đó, mây giông của tuổi trẻ cứ từ tốn, tích tụ, chờ một ngày nào đó khiến tôi xảy chân.
Không sao, tôi chỉ cần sống cho ngày hôm nay thôi, còn những ngày sau nữa, có thể là mai, ngày kia, tuần sau, tháng sau nữa, tôi sẽ chẳng quan tâm đến nó, việc sau này, cứ để sau này tính.
Ăn xong, tôi mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt Quỳnh, vẻ mặt có chút biểu cảm.
Cô nàng tròn xoe mắt nhìn tôi khó hiểu, rồi cũng bật cười khi hai ánh mắt chằm chằm vào nhau, cô ấy à à một tiếng, rồi nói.
- Muốn tớ rửa bát chứ gì?
- Làm bạn gái tớ có khác, cái đầu cũng trở nên nhanh nhậy rồi đó.
- Hừm. Tớ không rửa nhé?
- Đùa mà. Cậu rửa đi. - Tôi xua xua tay, rồi chỉ chỉ vào bếp.
- Vậy cậu sẽ làm gì. Đồ lười.
- Tớ sẽ xem cậu rửa bát, yên tâm đi, tớ biết cậu vụng về, làm vỡ bát tớ cũng không bắt đền đâu.
Quỳnh lừ mắt, chẳng nói với tôi nữa, thu đống bát trên bàn mang vào bồn rửa.
Cứ im lặng như vậy, từ phía sau, nhìn người con gái từng giờ phút làm loạn trong lồng ngực mình, chí óc mình, cứ tưởng tượng rằng, chúng tôi đã là người một nhà rồi vậy.
Suy tư về hạnh phúc nó thật đơn giản, nhất là với những đứa phức tạp như tôi và cô ấy.
Tôi cứ ngồi mơ tưởng và cười thầm một mình ngoài phòng khách, đến cả việc cô ấy rửa bát xong, đứng sau lưng mình cũng không tài nào biết được.
Chỉ nhận ra khi có tiếng ai hù ở phía sau.
- Lớn rồi còn chơi trò trẻ con đấy với tớ. - Tôi làm mặt lạnh nhìn Quỳnh.
- Thừa nhận đi Phạm K, cậu vừa bị tớ dọa cho chết khiếp phải không?
- Hì, phải đấy.
- Tớ biết mà.
- Giờ cậu muốn đi ra ngoài chơi hay ở nhà ngủ? - Tôi nói tỉnh bơ.
- Cậu có ý đồ gì vậy?
- Rất trong sáng. - Cả hai đứa lăn ra cười.
- Đi chơi thôi. Theo tớ.
Cô nàng lôi tôi đi, tôi buộc phải lóc cóc đi theo sau.
- Còn nhà tớ ai trông?
- Sáng ngày cậu cũng bỏ nhà đi chơi mà.
- Rồi.
Lại cái vị trí, tôi đi phía trong, cô ấy đi bên cạnh phía ngoài.
Tôi để hai tay vào túi quần, ung dung bước đi, cô ấy chân sáo đi cạnh...
Cô ấy miệng nói liên tục, còn tôi thì đáp trả bằng cái nụ cười mỉm và sự im lặng.
- Sao cậu không đi ở phía ngoài? - Quỳnh nheo mắt nhìn tôi. Đơn giản là chúng tôi đang đi trên vỉa hè, mà cô ấy thì đi bên có nhiều xe cộ. Theo phép lịch sự thì vị trí bên ngoài là của con trai.
- Tớ không đủ an toàn à? - Tôi nói bâng quơ.
- Không phải... mà...
- Hay cậu sợ có chiếc xe nào dám tiến lên vỉa hè và va vào chúng ta, có tớ ở đây rồi mà. - Tôi cười.
Quỳnh xì một tiếng, rồi chả thèm nói chuyện với tôi nữa.
Tôi vẫn như một đồ vật có cảm xúc, đi cạnh cô ấy, không biết sẽ đi đến nơi đâu về đâu đến khi nào.
- Tới rồi.
Quán kem nhỏ cạnh hồ, hai đứa dừng lại.
Tôi ngầm hiểu cái ý định của Quỳnh rồi, ăn kem vào mùa đông còn chưa chán sao?
- Cậu trả tiền. - Tôi nháy mắt.
- Yes. hì.
Hai ly kem, một bàn phía xa, sát mặt hồ.
Chúng tôi ngồi xuống, lại đối diện nhau, nhưng không nhìn nhau nữa, cứ quan sát, cái nét trầm mặc của làn sóng ngày xuân, lăn tăn nhè nhẹ trên mặt nước.
Gió đôi khi lãnh cảm đến đau lòng, vẫn hanh khô lạnh lẽo như đông về, chỉ khác là, bầu không khí có vẻ tươi mới hơn trước đó.
Tiếng chim vang níu lo trên những nhành lộc xanh mát, tán cây chẳng còn trơ trụi như ngày đông đến, giờ đông qua rồi, nó chẳng còn phải dấu diếm nét tươi đẹp, thật tâm trong lòng mình nữa... Đến cả cây lá còn giả tạo nhau ở từng thời điểm mà?
- Lạnh à? - Tôi gợi chuyện. Cô ấy mỉm cười, lắc đầu.
- Vậy điều gì làm cái đứa nói nhiều như cậu, giờ im lặng như vậy. - Tôi vẫn nói.
- Tớ đang ăn mà, và cả, à, cậu thấy bầu không khí hôm nay thế nào?
- Không giống hôm qua, nhưng chưa chắc sẽ không giống ngày mai.
- Cậu lại thích triết lý rồi đấy. - Quỳnh nheo mắt.
- Giống như câu chuyện của chúng ta vậy. - Tôi mỉm cười.
- SunShine. ^^