Cứ trò chuyện như vậy, chúng tôi đang đi xa hơn trong mối quan hệ này, mong sao như Quỳnh nói... cái bóng về quá khứ đã thật sự tiêu tan đi rồi... và cái ánh nắng như tôi, đủ làm cơn mưa quá khứ đó, tạnh hẳn trong tâm hồn trong sáng của cô ấy.
- Chút cậu sang nhà bác ăn cơm à?
- Cả nhà tớ mà, nhưng, nếu nhà cậu có đồ ngon hơn, tớ sẽ sang nhà cậu ăn ké.
- Tớ dán bánh chưng ngon cực.
- Vậy tớ sẽ ăn nhà cậu, cả ngày hôm nay tớ chơi ở nhà bác mà.
- Là cả ngày hôm nay cậu sang nhà tớ chơi mới đúng.
Biết ngay nói xong câu đấy là tôi lại bị cào cấu mà. Đau kinh người.
Ăn xong, chúng tôi trở về nhà luôn, có biết bao đồ trong tủ lạnh, đang chờ tôi và cô ấy nấu lại.
Nghĩ sao nhỉ, chúng tôi cùng vào bếp, cùng nấu ăn, cùng ăn cơm, cùng rửa bát... giống như người một nhà vậy.
Năm mới mà, con người hoạt bát và yêu đời thật sự trong tôi cũng nên thức tỉnh rồi.
- Tớ cắm xong nồi cơm rồi, cậu dán xúc xích, chả viên, và bánh chưng đi. - Quỳnh xoa xoa đôi tay, rồi cho vào túi áo khoác, đứng bên cạnh tôi cười.
- Thế cậu vào bếp là để cổ vũ tớ nấu ăn sao? Vỗ tay đi.
- Xì, chủ nhà mời khách như vậy à?
- Bố mẹ tớ mới là chủ nhà, tớ là thằng ăn bám thôi.
- Hừm.
- Vậy nên hôm nay cậu ăn bám bữa này nhà tớ, thì cậu cũng là đứa ăn bám nhà này giống tớ thôi, chúng ta cùng bắt tay làm việc nào. - Tôi mỉm cười, chỉ sang cái đống rau bên cạnh.
- Lý lẽ. - Cô ấy bật cười.
Vậy là chúng tôi cùng nấu ăn với nhau như vậy đấy.
Lúc dọn cơm, tôi bê đồ ăn đặt trên bàn, cô ấy lấy bát đũa, rồi ngồi xuống ghế chờ tôi, trông háo hức kinh hồn.
- Ăn thôi. - Tôi nói sau khi bát canh măng cuối cùng được đặt xuống.
- Chỗ này là nấu lại, chỗ này là tớ mới nấu, chỗ này là cậu nấu. - Cô ấy chỉ chỉ quanh bàn ăn, như kiểu tôi sẽ kiện lên cục bản quyền cái gì đó của cô ấy vậy.
- Biết rồi, để tớ ăn thử món cậu nấu.
- .... ! - Mắt cô ấy nhấp nháy.
Ăn xong, tôi làm vẻ mặt Very Good, kèm cái ký hiệu Like trên bàn tay. Cô ấy vui mừng, vì được khen như vậy, nhưng mà sau đó cũng thấy sự bất thường.
- Ưm... - Sau khi tự mình ăn món do chính mình nấu, mặt cô ấy xị lại, và tìm kiếm chỗ để nhả ra. Tôi chỉ vào nhà vệ sinh, cô ấy vội vàng đi vào, một lát sau mặt đỏ bừng đi ra.
- Cậu đưa tớ lọ đường hay lọ muối vậy?
- Lọ muối mà, ngay cạnh... ! - Tôi chỉ ra bếp, thôi rồi, hai cái lọ nằm ngay cạnh nhau, thể nào.
- Không sao mà, ăn món tớ nấu này.
Mặt vẫn xị xuống.
- Này, tớ ăn hết nhé. - Tôi gắp đồ ăn vào bát.
Mặt thoáng buồn buồn.
- Tớ biết cậu nấu ăn ngon mà, là tớ cố tình đưa nhầm cậu lọ đường đấy.
- Nói dối.
- Thật, tại tớ mà, ăn đi.
- Tại cậu nhé.
- Ừm.
Xong lại cười như chưa hề có chuyện gì xảy ra, tôi đành lắc đầu với cái tính trẻ con của người yêu mình.
"Cậu à, tớ ghét phải nghĩ đến tương lai khi mà, đang đảm nhận vai trò hiện tại bên cạnh cậu... Chúng ta nên đơn giản như thế này, từng bước một tiến về cái ngày mai đầy sắc màu mà cậu mong muốn nhé.
Dù tớ không phải thần thánh để làm mọi thứ cậu mong muốn, nhưng, những thứ tớ mong muốn tốt đẹp đến với cậu, nếu làm được tớ sẽ để bản thân mình thực thi nó...
Nhớ nhé!"
Cứ im lặng nhìn cô ấy ăn bên cạnh mình, tôi thoáng cười và suy nghĩ một vài điều...
Ngày hôm đó, ngày đầu tiên tôi viết nhật ký... !