"Ra là vậy, thế giới này, đôi khi quá mờ mịt và khó đoán được lối ra. Cô gái bé nhỏ như cậu, liệu có thể tự đưa tay, mở toang cánh cửa chứa ánh sáng duy nhất trong thế giới tối tăm ấy không?"
- Muốn nghe tớ nói không?
Gật gật.
- Hì... cử chỉ an ủi, nó mạnh mẽ hơn lời nói. Chúng ta đều không mạnh mẽ, thế nên, cử chỉ an ủi, nó không thể áp dụng, phải không?
Cô ấy cứ im lặng...
- Tâm trạng, dễ dàng đánh gục chúng ta hơn là bệnh tật... Chúng ta rất khỏe mạnh, có chút mệt mỏi trong tâm chí thôi mà, thế nên cậu có thể ngừng khóc, nhìn và nghe tớ nói chứ?
Gật gật, mà vẫn cứ khóc nấc lên...
- Đúng sai? trong tình cảm nó không tồn tại khái niệm nào như vậy. Hơn ma túy, hơn bất cứ chất gây nghiện nào, hơn mọi sức hút nào, tình cảm nó làm chúng ta tê liệt, và mất đi cảm giác bên trong, lẫn bên ngoài cơ thể. Cậu có thể hi vọng vào tình cảm của cậu mà.
- Nhưng chị tớ.
- Tình cảm, đâu phải cứ từ hai phía, từ hai người, từ mọi người ủng hộ? Đơn phương và gìn giữ tình cảm của mình với đối phương, nó không phải tình cảm sao? Cậu đã hi vọng quá nhiều từ tình cảm quá mà thôi? Cuộc sống không giống như ngôn tình.
- Cậu lại bảo tớ nghiện đọc ngôn tình chứ gì?
- Tớ cũng vậy mà. - Tôi cười.
- Vừa rồi tớ nói vớ vẩn quá, có lẽ nghiện cái suy hướng kiểu luật phát rồi, giờ là, nghe tớ nói này.
- Ừm.
- Cậu dừng lại như vậy là đúng rồi đấy, cậu mạnh mẽ bên ngoài, nhưng nội tâm cậu rất bệnh tật/ Suy nghĩ? nó là việc của bên trong, cậu đang bệnh tật như vậy, thì làm sao suy nghĩ cho đáng được, anh ấy là anh ấy, cậu là cậu, chị ấy là chị ấy, mõi người đều có một cái riêng và đặc biệt từ nhau, nếu yêu cậu, tình cảm ấy thực sự khả quan, chẳng cần cậu cố gắng hi vọng suốt bao tháng ngày qua, chẳng cứ chờ cậu mệt mỏi mà từ bỏ, anh ấy đã đến bên cạnh mặc kệ dị nghị hay ai nói gì rồi. Cậu xem, cậu cứ cố gắng như vậy, người ta đang coi cậu ra sao chứ? Vẫn là em gái mà thôi.
- .... !
- Vững bước với quyết định của mình đi. Tớ bận lo cho suy nghĩ của mình rồi. - Tôi thở dài.
- Tớ hiểu rồi....!
Cô ấy đứng dậy, rời khỏi ghế đá, nhặt một viên sỏi nhỏ, ném mạnh xuống mặt hồ đang phẳng lặng.... viên đá rơi tỏm xuống hồ, gợn sóng....!
Rồi từ tốn, trầm mặt một vài giây, tự nhiên nhìn tôi mỉm cười.
Tôi gật đầu!
- Chúng ta đi ăn kem thôi.
Đề xuất Voz: [ Hồi ức ] Em ! người con gái đã thay đổi cuộc đời thằng lưu manh .