Logo
Trang chủ

Chương 116

Đọc to

- Haiz, ây dà, thôi được rồi, tạm coi như em đã nghe rồi, để em suy nghĩ nhé, tiết sau em nói với cô. - Tôi vờ dành vài giây im lặng, sau đó lên tiếng, cô thoáng gật đầu, rồi rời khỏi lớp trước tôi. Tất nhiên kèm theo câu.
- Đừng có từ chối cô đấy, có hậu quả đấy!

Làm tôi thoáng giật mình, trong đầu thì nghĩ nhiều thứ phức tạp hơn thế, cô giáo gì thế này?

Nhận được cái tin đó, có vui có buồn, nhưng đa phần là cũng không quan trọng bằng việc, cô nàng của tôi đang chờ tôi ở cuối hàng lang dãy A. (Đầu dãy D, trường tôi phân theo khối, tương ứng với dãy học ). Mặc dù suy nghĩ có chút phân vân, muốn nói gì đó với cô sử để làm rõ vấn đề hơn, vì có nhiều thắc mắc mà, nhưng tôi không muốn Quỳnh phải chờ mình, nên cố gắng rời đi nhanh lúc này hay lúc đấy!

Dãy hành lang cũng thưa dần học sinh, tôi tan học cũng không quá muộn, ở lại nói chuyện với cô chắc mất 5 đến 7 phút là cùng. Trời đầu xuân về chiều tối, vẫn lạnh như giữa đông vậy...

Xuýt xoa hai bàn tay vào nhau, tôi đi thật chậm rãi, không muốn quá vội để đến bên cô ấy, khi mà, nhìn từ xa, tôi đã thấy Quỳnh đang lóng ngóng chờ mình rồi. Vậy là tôi yên chí vòng qua sau dãy nhà A, tính hù cô ấy từ đằng sau.
Tôi cứ đi như vậy, khi chỉ còn khoảng 20m nữa là cố thể chạm vào vai cô ấy mà hù từ sau lưng, thì có một gã con trai khác đã đến bên cạnh cô ấy bắt chuyện. Gã này quen quen. Chắc chắn là học cùng khối với tôi rồi.

Tôi đứng khựng lại, cố lảng vào chiếc ghế đá gần đấy, nghe ngóng.

Tôi không đa nghi, chỉ là...

Bắt đầu nghe thấy cái giọng thân thuộc đó.

- Cậu chờ ai đây? Lâu lắm không nói chuyện rồi nhỉ? - Đứa con trai, nó cũng nhìn ra chỗ tôi, rồi quay mặt đi luôn, kiểu cool boy đéo quan tâm ai ra gì ý.
- Không, tớ chờ bạn thôi. Tại cậu có nói chuyện đâu. - Quỳnh!
- Thế với Cường sao rồi?
- Tại sao mọi người cứ gán tớ với cậu ấy thế nhỉ, chúng tớ là bạn rồi. - Nói thật rứt khoát, tôi nghe và cười nhẹ.
- Cậu cứ đùa với nó thế sao, nó cứ một mực chờ cậu, cậu quay lại và rồi lại đá nó, nói cần nó rồi lại coi nó là bạn. Thật chẳng thể hiểu. - Đứa con trai kia nói bằng giọng... khinh khỉnh, có chút pha trò.
- Là do cậu ấy nghĩ nhiều thôi. Mà sao cậu không về đi, tớ chờ bạn, về sau.
- Bạn trai hay bạn gái? - Gã đó hỏi như hỏi cung vậy. Định ra ăn thua và đuổi nó đi cho khuất mắt, nhưng kiên định một mực giữ tôi bình tĩnh ngồi lại lắng nghe.

Quỳnh vẫn cứ chăm chăm nhìn về phía lớp tôi. Thi thoảng quay sang nhìn kẻ đang nói chuyện.

- Bạn gái. - Quỳnh trả lời.

Tôi đứng hình luôn, rõ là đang chờ tôi mà?

- Thế lâu như vậy rồi mà chưa có ai khác sao?
- Chưa, độc thân cho lành! - Quỳnh cười nhẹ, không, là hai đứa nó cùng cười theo một nhịp, nỗi đau lòng tôi chợt thắt lại, liệu tôi phải suy nghĩ gì đây?

- Thế à... mà thôi, bye cậu, tớ về trước đây!
- Ừm, bye.

Gã đó xa dần, khuất vào đám học sinh đang xô bồ tranh nhau đi qua cánh cổng trường. Còn cô ấy đứng ở đó, nhìn về phía lớp tôi, còn tôi ngồi ở đó, nhìn cô ấy từ phía sau...

Trống rỗng, cứ nhìn như vậy, gương mặt ấy thật ngây thơ, mọi sự điều hồn nhiên, đâu có chút gì giả tạo đâu chứ?

Lắc đầu, tôi cố gắng gạt phăng mọi thứ ra khỏi cái đầu bé nhỏ ấy.
Tôi điên thật rồi!!!

Nhưng mà, có cái gì đó thật đáng sợ đang nằm ở bên trong con người tôi, chợt làm cái đôi môi lạnh nhạt thiếu sức sống mỉm cười, giống như là ...

Vẫn tự mỉm cười ngồi đó thêm vài phút, nén cơn đau lại, trực trào chút nữa, tôi đã không thể nào có được bình tĩnh nữa rồi... Vài phút, chỉ vài phút rồi tôi từ tốn tiến tới bên người con gái ấy... như chưa hề nghe, hay biết điều gì cả.

- Chờ ai đấy cô nương. - Tôi lên tiếng từ phía sau, cô ấy bất ngờ, giật mình và quay mặt lại, tôi bắt gặp nụ cười ấy trên môi, lại một lần nữa - với tôi, nó không hề lôi cuốn nữa.
- Chờ cậu đấy! Làm gì mà lâu vậy! - Giọng dỗi, sao thế này, trái tim và lồng ngực tôi nó thắt lại dữ dội.
- Sao không ngồi ghế chờ tớ, ghế đá kìa, mà cứ đứng đây. - Tôi chỉ về phía ghế đá mình vừa ngồi ngay đấy.
- Tớ muốn nhìn thấy cậu bước tới bên tớ.

Đề xuất Tiên Hiệp: Cửu Tinh Bá Thể Quyết
BÌNH LUẬN