Từ... Với yêu thương
Tặng Sunshine, chia cho nhiều thế này, không lại bảo tiết kiệm nhé. Tớ đã thử lấy điện thoại đập dẹp cái bánh :v tuy rằng tổng thể khi mở ra rất… nhưng ngon điên lên được ấy.
Sunshine ăn lấy sức làm đông hồ nhé, không ăn hết cứ trả lại tự nhiên.
Socola tớ làm đấy, không đẹp như đồ mua đâu, tớ không tìm được loại đắng, nên… ><
cậu phải khen ngon nhé...
Ăn và ngủ sớm hơn nhé.
Thế nhé, đứa nào chế là chó.
00:21 rồi, tớ đi ngủ đây!
Đọc xong lá thư nhỏ nhắn của cô ấy, tôi thầm cười mỉm nhẹ nhàng, rồi gấp lại theo nếp cũ, cất cùng chỗ socola vào trong cặp sách. Cặp tôi tương đối rộng đấy!
Sau đó là nụ cười luôn thường trực trên môi, ai hỏi gì cũng cười, không hỏi gì cũng cười, đôi lúc đang ngồi trong lớp, thầy cô giảng bài, chẳng ai động chạm, tôi cũng nhìn ra cửa sổ mà cười một mình. Sao nào, nghĩ về cô ấy, nét đáng yêu, cùng đôi mắt thân thương đó, làm tôi bị thu hút thật sự, tôi là người mất hồn thật rồi.
- Tự nhiên cười, tăng động à mày! - Thằng Nam tát mạnh vào mặt tôi. Bực cả mình, nhưng thế nào mà lại kiềm chế được.
- Thằng không có người yêu như mày sao mà hiểu được... hehe.
- Ớ, đờ... ! - Nó tròn xoe mắt, rồi im lặng, lúi húi chép bài trên bảng. Càng lúc tôi càng khác quá rồi đây!
Thở dài nhìn khung cảnh lớp học sao mà tĩnh mịch đến vậy, mọi thứ vẫn như thường ngày, bình dị, bình thường, bình thản như chính con người tôi...
Là đôi khi, đến thời điểm nhất định, vết chai sạn trong lòng của một người đã quá lớn. Cảm giác để trải qua những bất ngờ khiến nó rạn nứt thêm, sẽ trở nên thật sự trống rỗng, và cả sự vui vẻ nữa.... !
Những tiết học trong ngày trải qua theo tiếng tích tắc của đồng hồ, nhịp đếm những nụ cười bất chợt trên môi tôi, và cả thời khắc tôi mong muốn gặp người con gái mình đang yêu. Tôi không tập trung được, chỉ chờ khi tan học, chờ để gặp cô ấy.
Vậy là trống đánh, tan học thực sự. Nhanh nhất lớp, tôi thu dọn đống sách vở trên bàn vào cặp, nhìn xuống ngăn bàn xem còn thứ gì không, lắc đầu không có, tôi mới phóng như bay ra cửa lớp. Nhưng chưa kịp thực hiện ý định của mình, thì bị cô sử, gọi ngược trở lại.
- Mấy em gọi K ở lại cô gặp chút. - Tiếng cô sử, tôi nghe thấy, nhưng vẫn cố tình bước đi.
- K ơi, cô gọi kìa. - Giờ là con lớp trưởng í ới kéo tôi quay lại.
Giây phút ấy, chỉ muốn rút dép ném chết cha mấy đứa ấy, cứ cản trở tôi đi gặp em yêu là thế nào. Nhưng mà, cay cú tới đâu đi nữa, tôi vẫn phải giữ nụ cười tươi rói trên môi, quay trở lại lớp học, bàn giáo viên, gặp cô sử đang ngồi chờ mình.
- Cô muốn nói gì em à? - Tôi trả lời thanh lịch hết sức.
- Ờm, cô muốn đăng kí em vào tuyển sử của trường mình.... - Cô cười nhẹ.
- Cái gì cơ ạ... ! - Tôi định nói what the ... nhưng mà thôi, chắc cô đang đùa.
- Thật, cô đăng kí rồi. Chưa biết bao giờ nhà trường duyệt đội tuyển đây, nhưng cô cứ chọn em trước.
- Nhưng mà, cô tự tin vào em thế sao? - Tôi hỏi ngược, chứ sao giờ, bảo tôi đi thi sử, lại đau đầu rồi.
- Em gái cô đã tin tưởng em thế rồi, sao cô lại không?
Tôi ú ớ, định thần lại, cố gắng, cố gắng.
Đề xuất Voz: Căn nhà kho