Logo
Trang chủ

Chương 118

Đọc to

Tôi đặt vài thứ xuống nền đất, bấm chuông ở cổng, tiếng chuông vang lên vài giây, có tiếng dép loạt xoạt bước ra.
Cánh cổng hé mở, tôi lặng người đi, nhưng đôi môi vẫn cố gắng nhếch nhẹ một chút.

- Ơ, K.
- Tớ vào được chứ? - Tôi chỉ vào đống đồ.
- Cậu vào đi, mang sang cho bác tớ hả? - Quỳnh thắc mắc.

Tôi chẳng nói gì thêm nữa, lãnh đạm vác hết những mớ hỗn độn ấy, đặt vào gian bếp nhà bác Phi.
Vợ bác Phi từ trên tầng đi xuống...

- K à, cảm ơn cháu nhé, bác chuẩn bị vài thứ cho ngày mai nên bận quá không sang lấy được, phiền cháu quá.
- Không có gì đâu bác, bác trai đâu rồi hả bác? - Tôi nhìn quanh nhà, có mỗi bác gái và Quỳnh.
- Bác đi mua mấy thứ cho ngày mai với bố con Quỳnh rồi, mà mai cháu sang đây ăn cơm cùng nhà bác.
- Dạ thôi, có gì bố mẹ cháu sang sau cũng được. Mà chào bác, cháu về đây!

Bác gái gật đầu, rồi mỉm cười, vào bếp sắp lại mấy thứ tôi mang sang, tôi nhìn Quỳnh, vài giây nín lặng, rồi buông xuôi những lời định nói.

Tôi rời khỏi nơi đấy!

Từng bước một, chậm rãi...

Đôi mắt ấy, tôi không chắc nó đang nhìn theo mình.

- K.

Có giọng nói thân thuộc từ phía sau, đôi chân tôi, bị lý trí làm chủ mất rồi, nó cứ bước, mặc tiếng gọi ấy...

Bàn tay ai đó từ phía sau níu vạt áo tôi lại, đứng khựng lại.
Thở hắt ra, đôi mắt trĩu xuống...

Từ từ quay mặt, nhìn vào đôi mắt kia, sự mong manh, hồn nhiên ấy?
Liệu có giống như tôi nhìn thấy!

"Chỉ mất đi đôi cánh, mọi thứ đều đã khác rồi, thiên thần à?"

- Gì vậy? - Tôi lên tiếng.

Cô ấy buông tay ra khỏi vạt áo tôi, lần đầu tiên cô ấy đã níu tôi ở lại.
Không thì, tôi không chắc sau ngày hôm nay, tôi có nên tiếp tục mối quan hệ này không?

- Tớ làm gì sai sao? - Quỳnh cúi đầu.

Sai? Không... tôi không biết điều đó như thế nào nữa, tôi không nghe thấy, tôi không biết điều gì cả...

- Nghe này! - Mắt cô ấy nhìn thẳng vào tôi.
Hai ánh mắt chạm nhau, không quá lâu... - Đơn giản mới có hạnh phúc... cậu đừng giữ điều gì trong lòng cả.
- Ừm. - Câu trả lời của Quỳnh, sau đó là im lặng.
Tôi mỉm cười, nụ cười nhợt nhạt trên môi... sương đêm đang xuống dần, khắp mọi nẻo đường, mọi bầu không khí, cơn lạnh tràn theo gió, cuốn phăng mọi cảm giác ấm áp của từng người...

Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Cẩu Đạo Bên Trong Người [Dịch]
BÌNH LUẬN