Đông qua rồi, mùa xuân... sao vẫn lạnh như vậy?
- Tớ về đây! - Tôi nói.
- Hôm nay...
- Sao ? - Tôi đang chờ cô ấy giải thích...
- Tớ về nhà mới nhớ ra là sang nhà bác làm giỗ, nên mới không nhờ cậu đưa về.
- Ừm. - Và không như tôi mong đợi, hóa ra trong lòng cô ấy, tôi vẫn là đứa bạn gái cô ấy chờ?
- Ừm gì, không phải giận chuyện đấy à?
- Nhìn tớ có giống cái đứa hay giận vớ vẩn thế không?
- Không, hì ^^.
- Mai có cần tớ đưa đi học? - Tôi cười nhẹ.
Nội tâm căng thẳng quá.
- Có mà. Nhớ nhé!
- Tớ nhớ rồi, muộn rồi đấy, cậu ngủ sớm đi. - Tôi gật đầu, chào cô ấy, rồi chỉ tay vào trong nhà.
Quỳnh đưa tôi đến cổng, mới nói tiếp bằng cái giọng ngập ngừng.
- Tớ có nhắn tin vào điện thoại cậu, cậu không nhận được à?
- Tớ với nó hay chơi trốn tìm lắm. Tối nay tớ vẫn chưa tìm ra nó trốn ở đâu cả. - Tôi cười.
- Chút nhớ nhắn cho tớ đấy.
- Cậu đóng cổng đi. Tớ về đây!
Vào phòng sau khi báo cáo công việc cho mẹ xong, tôi trở về phòng.
Tôi ngả mình xuống giường, thì nằm nay lên cái điện thoại vẫn vứt ở đó, nó làm tôi ê hết cả lưng.
Mở khóa, có 2 tin nhắn.
"Tớ đang ở nhà Bác này, SunShine :')"
Tôi không trả lời, tạm thời tôi sẽ không nhắn gì cả... Nội tâm tôi, cần yên tĩnh!
Chết lặng vài giây khi nhìn vào cái số điện thoại ấy, tôi vẫn lưu tên Quỳnh là Worthless, tôi đến giờ vẫn nghi ngờ thứ tình cảm ấy.
Người ta yêu thì hạnh phúc ngọt ngào, tại sao tôi yêu cô ấy, nó lại vất vả tới vậy.
Có lẽ, với con người thiếu đi tình cảm gia đình, thì yêu là một thứ bù đắp hoàn thiện nhất, nhưng nó cứ mệt mỏi như vậy... tôi đang không muốn cần đến nó!
"Baby à anh không muốn lãng phí thêm ngày nào nữa, việc giữ chặt mọi thứ trong lòng, đang giết chết anh... "
Tôi sẽ không suy nghĩ gì nữa... sau đêm nay, ngày mai sẽ bình thường trở lại... đơn giản mới có hạnh phúc mà...
"Anh khép lại cánh cửa, như mọi lần, mọi lần trước đây...
Anh cố chợp mắt, nhưng những nhịp gõ đồng hồ kẹt lại trong tâm tưởng đôi ta.
Hàng ngàn nỗi hối hận ùa ấp đến, anh ước mình có thể tìm được từ để diễn tả...
Baby à... anh có thể nói với em rằng, mỗi lần em rời khỏi, đều để lại vương vấn không nguôi..." - Inconsolable của Backstreet Boys .
Và tin nhắn còn lại... lại một số lạ nữa... bận tâm hay không khi mà, tôi đang là một cái tâm hồn trống rỗng rồi...
"Cậu tham gia tuyển sử nhé!"
Không phải nghĩ nữa, là cô nàng ấy, sau ngần đó chuyện, vẫn muốn làm bạn với một đứa như tôi sao?
Lạnh nhạt, tẻ nhạt, chả thú vị gì cả...
Lại tự mình hiện ra...
Đề xuất Tiên Hiệp: Ngự Thú Chi Vương