Logo
Trang chủ

Chương 123

Đọc to

Rồi những ngày sau đó trong bệnh viện, tôi ăn rất nhiều thứ, thích gì ăn vậy, tôi ăn để không suy nghĩ, ăn để làm mình bận hơn... mọi thứ trong cơ thể tôi đều hoạt động tốt trở lại, tôi đã thực sự có thể tiếp tục đến lớp, trở về nhà...

Nhưng mà, căn bệnh, sâu trong cảm xúc tôi, nó hình như đang ở giai đoạn cuối rồi... nội tâm tôi sắp chết rồi!!!

5 ngày trong viện, không một lời hỏi thăm từ ai đó, không một người nào ghé thăm, kể cả bạn bè lẫn người thân, đến ngày cuối cùng tôi xuất viện, mới thấy mặt bố tôi vào đưa về... còn không thì, chỉ có tôi và mẹ trong căn phòng ấy...

Mẹ tôi thường ghé về nhà, nên đúng hơn, căn phòng đó, chỉ còn mình tôi...

Ngày thứ 6 tôi vẫn nghỉ ở nhà, đến ngày thứ 7 mới tới lớp. Gửi xe vô bãi gửi, tôi chẳng có gì mong ngóng với một ai nữa...

Bạn bè? không...
Người yêu tôi? càng không... đã 7 ngày không liên lạc rồi...!

Bước vào lớp, chẳng ai bất ngờ về sự trở lại của tôi, tôi lặng lẽ ngồi vào chỗ ngồi, như mọi khi, rồi nằm gục xuống, đánh một giấc nhỏ.
Trống đánh vào lớp, tôi nhìn sang phía bên cạnh, thằng Nam chưa tới, nhìn lên bảng thì thấy ghi vắng.

"Quái, hay nó cũng ốm như tôi nhỉ?"

Thằng bàn trên quay xuống hỏi tôi, ngồi ngay trên tôi, nhưng tôi không thân lắm.

- Hai thằng mày nghỉ gì mà nghỉ ghê vậy, suốt cả tuần nay.
- Nó cũng nghỉ hả? - Tôi giật mình, thảo nào nó không biết tôi ốm mà hỏi thăm. Chắc thằng Nam cũng đang trách tôi, bạn bè gì mà ko hỏi thăm nhau đây mà.
- Không có gì, lười thì nghỉ vài buổi cho cô tức chơi thôi.
- Mày hay lắm. - Nó cười rồi quay lên ghi chép bài...

Ngày thứ 7 không nói chuyện rồi, cậu còn nhớ tớ là ai không? - Tôi nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Tôi nhớ Quỳnh.

Hết tiết 4, mấy thằng Huân, Chính, Kiều lôi đầu tôi xuống cantin, khá lâu rồi, tôi không đi với bọn này!

- Dậy, xuống cantin mày.

Mắt nhắm mắt mở, thầy cô biết tôi vừa ra viện nên việc tôi ngủ trong lớp cũng không nói gì. Thế nên, suốt 4 tiết, tôi ngủ suốt.

- Rồi.

Cantin, như mọi khi, thằng Huân mua đồ ăn, đồ uống sau khi cả lũ gom tiền lại. Tôi ngồi mà ngáp ngắn ngáp dài.

- Nghỉ mấy ngày trời ngủ chưa đủ sao mà uể oải vậy mày. - Thằng Chính nhìn tôi ái ngại.
- Ruồi bay vào mồm kìa. - Đến thằng Kiều.
- Đờ, ờ, ngủ ăn với chơi, sướng! - Tôi nói, chúng mày có biết tao bệnh tật thế nào đâu.

Chả muốn trả lời hay nói gì. Chờ thằng Huân mang đồ ăn về, đói quá.

Tự nhiên nhìn xung quanh cantin, gặp ngay cái cánh tay và nụ cười ai đó vẫy vẫy mình. Tôi tỉnh ngủ, ờm, là cô em gái tôi.

Rời bàn ăn trước ánh mắt ngỡ ngàng của mấy thằng bạn, tôi tiến ra cái bàn ăn của Lam.

Chúng nó nhìn tôi, rồi cũng hiểu cả thôi mà.

Nhưng thôi xong, cạnh Lam còn có một đứa con gái nữa, chắc là bạn thân đây!

- Gọi gì tớ... à anh! - Tôi chẳng biết xưng hô sao.
- Thế em gái gọi anh trai mà cũng cần lý do sao. - Lam lè lưỡi.
- Anh cắt lưỡi em đấy, mà, chào bạn. - Tôi để ý sang cô nàng bên cạnh. Thôi kệ, nó đâu bằng Quỳnh được.
- Chị này lớn hơn mình một tuổi đấy! - Lam tủm tỉm. Thôi rồi, đoán ngay đây là cô chị họ mà Lam kể, cơ mà, thằng con trai kia đâu rồi.
- Ơ, em chào chị. - Tôi chào lại. Chị ta cũng bụm miệng cười. Muối mặt tôi quá mức.
- Chị tên Vi.
- Em tên... ! - Tôi định nói.
- Anh ý tên K, em kể rồi mà. - Lam xen vào.
- À, ra là... - Chị Vi làm cử chỉ gì đó rất lạ, Lam cũng vậy, chắc có lẽ là ký hiệu giữa hai người đó.
- Thế không có chuyện gì, anh về bàn nhé. - Tôi chỉ sang phía mấy đứa bạn đang chăm chăm nhìn mình.

Lam ngó sang, rồi cũng mỉm cười gật đầu cho tôi đi...

- Bye anh.
- Ừm, bye em.

Về bàn...

Đề xuất Voz: Căn nhà kho
BÌNH LUẬN