Sáng ngày thứ 3 tôi nằm tại bệnh viện, cơ thể vẫn mệt mỏi.
Mẹ nói tôi bị suy nhược cơ thể, thiếu ngủ, bị áp lực, cái gì gì đó là máu không lên được não... Tôi chả quan tâm lắm. Chưa chết được là may rồi...
Nằm trên giường bệnh mấy ngày, đúng là vô dụng thật, có sự chán nản đấy chứ, nhưng tôi muốn như vậy.
Cảm giác cứ như là, trôi đang trốn cả thế giới để vào đây nghỉ dưỡng vậy...
- Điện thoại con đâu mẹ?
- Hết pin, tao đang nạp ở góc phòng kìa.
- Chắc được rồi đấy, mẹ đưa con đi.
Mẹ tôi đưa tôi, rồi đi ra khỏi phòng.
- Để tao đi mua mày chút gì ăn, yếu như vậy mà không chịu ăn uống gì cả.
Tôi mỉm cười.
... Thôi nào, sao cứ phải quan tâm con quá như vậy, cứ lạnh nhạt như cách bố mẹ làm trước đây đi...
Tôi chợt buồn đi kì lạ...
- Cháu bị chi vậy? - Người nhà bác nằm giường bên cạnh hỏi chuyện tôi.
- Cháu lười học, nên chốn vào đây nghỉ vài buổi ấy mà. - Tôi đùa.
- Còn đùa được. - Bác gái cười. Mà hình như đang dọn lại đồ trong tủ cá nhân, hình như cũng sắp xuất viện rồi thì phải.
- Hai bác sắp xuất viện à?
- Ừm, chồng bác cũng khỏe rồi, chắc chiều nay xong thủ tục.
- Thế lại có mình cháu trong phòng này. - Tôi buồn thêm, cô độc quá mức.
- Ừm, hì. - Bác ý cười nhẹ.
Tôi chẳng biết nói gì nữa...
Mở máy... không một tin nhắn hay cuộc gọi... !
Không một quan tâm hay tìm kiếm...
Tôi đang biến mất, và chẳng ai để ý tới!!! ....