Tôi đưa Lam về nhà trước, cô ấy đã gửi món quà của tôi cho chị Vi rồi. Trên đường đi, chúng tôi đã nói rất rất nhiều thứ, nhưng rồi, cái tôi muốn nghe nhất là... Cô ấy đã thôi không còn hoài nhớ về anh Dương nữa rồi... !
Buổi trưa ngày hôm sau, tôi cố tình đi sớm hơn, để rẽ vào nhà Nam xem nó thế nào mà nghỉ lâu như vậy... Đạp ngược hướng lên xa hơn một đoạn, nhà nó đến trường xa hơn tôi 1,2 cây số, nên tôi đành chịu khó vì bạn bè bệnh tật mà không quản ngại điều gì cả.
Căn nhà nó hiện ra, phải hai năm rồi chưa bước chân qua cánh cổng ấy. Nhưng rồi, cổng khóa, trong nhà cũng vắng lặng chẳng có ai cả, tôi ngô nghê đứng nhòm nhòm qua cái lỗ nỏ xíu ở cổng.
- Cháu tìm ai? - Có người vỗ vai tôi.
- Bạn Nam. Nhà bạn Nam đi đâu rồi bác.
- Cháu không biết sao, vừa hôm qua, thằng Nam bị tai nạn, giờ cả nhà nó đang ở trên bệnh viện đấy!
- Sao hả bác.
- Nghe nói nặng lắm, chắc chiều bác cũng lên thăm nó.
Tôi hơi bất ngờ, tai nạn sao? Ruốt cuộc là thế nào? Tôi lắc đầu, định thần lại.
Tự nhủ, tự nhủ, nó sẽ không sao đâu mà...
Tự nhủ tự nhủ, ngày mai nó sẽ lại đến lớp học thôi mà... !
Nhưng mà, cuộc sống của tôi... những ngày tháng này... luôn là những bi kịch!
Gửi xe, xong đi thằng lên lớp, hình ảnh thường ngày đập vào mắt tôi là hình ảnh của thằng bạn thân ngồi cạnh, nhưng những ngày nay đều chỉ là sự trống rỗng. Nó sao rồi chứ?
Ngồi vào chỗ, định nằm gục xuống ngủ thì cả lớp đang đồn ầm lên cái gì đó. Ồn ào quá mức. Mấy bọn con gái thấy tôi mới hớt hải vây quanh mà nói.
- Thằng Nam, có đúng như vậy không? - Đứa nào cũng chăm chăm nhìn vào tôi chờ câu trả lời, cơ mà, tôi biết gì đâu chứ?
- Chuyện gì? - Mặt tôi ngu ra.
- Mày không biết nó vừa mất trong bệnh viện à?
- Chúng mày điên à. Đứa nào nói ra câu ý. - Tôi tức điên lên được, không thể bình tĩnh, vùng vằng đứng dậy, chỉ tay vào từng đứa một.
- Bọn tao tưởng mày bạn thân, phải biết rồi chứ? - Chúng nó vẫn như vậy.
- Có thật như vậy không? - Tôi kiềm chế, hạ giọng xuống.
- Có gì cô chủ nhiệm sẽ thông báo sau, vừa rồi người nhà nó vừa tới trường...
Tôi, cười nhạt, cố giữ bình tĩnh. Ngồi gục xuống ghế. Thẫn thờ. Nhưng sau đó, nước mắt nó trào lên, mọi mạch máu trong cơ thể đang nóng ra lên, nó đang vỡ ra.
- Tránh ra. - Tôi xua cái đám đang quây quanh tôi, tôi chạy ra nhà xe, tôi đạp thật nhanh tới nhà thằng Nam.
- Ế, thằng kia đứng lại... - Tiếng bảo vệ gọi với lại, tôi mặc kệ.
Giờ tôi mong mình chưa nghe thấy gì cả. Giờ tôi như một đứa tâm thần không muốn nghe hay hiểu thứ gì cả. Tôi muốn điên lên, muốn cắn xé, gào thét với cả cái xã hội này, cuộc sống này, muốn để cho tất cả biết, việc lấy đi đứa bạn tôi, sẽ phải trả giá điều gì...
Tôi ngu lắm, tôi vô dụng lắm... Tôi nghĩ mình là ai mà dám đùa với tử thần... tên khốn nạn ấy, nó đã thực sự mang người bạn thân của tôi đi...
Tôi không chấp nhận, nhưng sự thật là mãi mãi... !
Trên đường đi, tôi phóng bạt mạng trên đường, vèo qua đám xe cộ trước mặt, mặc kệ tính mạng mình... Nam nó không sao cả, nó vẫn bình yên, chỉ là tai nạn bình thường thôi, không sao, không sao cả...
Tôi bật khóc, là nước mắt cứ ào ra, tôi đỏ khoe mắt khóc nấc lên, giữa cái quốc lộ xô bồ này, tôi thật lẻ loi với chiếc xe đạp... Trông tôi thảm hại lắm sao...
Mặc kệ những tiết học sẽ ra sao, mặc kệ những cuộc gọi điện từ chủ nghiệm về nhà, mặc kệ cả cái hạnh kiểm yếu kém... Tôi phải thấy được gương mặt nó...
Căn nhà nó hiện ra trước mắt tôi, cách đây gần một tiếng, cánh cổng đó vẫn đóng im lìm, mọi thứ đều bình dị, giờ nó đã mở toang ra, rất nhiều người...
Tôi quăng chiếc xe ngay sát cổng, rồi im lặng tiến vào khoảng sân trước mặt, tôi thấy bố mẹ thằng Nam, thấy ông bà nó, thấy cả cô, bác nó... thấy cả... rất nhiều người khác nữa... Nhưng, nó đâu... Tôi tìm kiếm.. tôi chạy thẳng vào trong nhà, trong ánh mắt vô vọng ngấn lệ của người nhà nó, tôi thấy nó nằm yên vị trên Chiếc giường gần phòng khách, tôi thấy nó nhắm mắt... tôi thấy nó đang ngủ...