Tình cảm nào, tôi cũng sợ sệt rồi từ bỏ, nhưng nó đều đúng cả thôi... tôi buông tay Hương, và cũng là để cô ấy dễ dàng đến bên người chồng của mình. Cô ấy đã hạnh phúc. Tôi lại một lần nữa muốn buông tay Quỳnh, chắc chắn rồi cô ấy sẽ hạnh phúc như vậy mà...
"Nghìn năm sau vẫn còn chờ.
Tình đã vỡ, ngỡ cơn mơ.
Dù nỗi nhớ chỉ còn vang những âm thanh buồn..."
Bài hát kết thúc, đôi mắt tôi trĩu xuống, tôi không khóc, nhưng mà, bài hát nó thật sự buồn, cả gian phòng lặng đi đến vài giây sau khi giai điệu cuối cùng chấm dứt, kế tiếp đó mới ồ lên vỗ tay. Phải thôi, đâu phải ai cũng hát hay như tôi chứ! :smile:
(Nhớ những lần đi hát gần đây nhất tôi toàn đạt 98 với 100 điểm)
- K hát hay quá ha. Tâm trạng thật, anh khóc rồi này. - Mấy thằng lớp 12 ra vỗ vai tôi này nọ, tôi chỉ cười khì khì.
Chợt quay lại đôi mắt kia, tôi thấy hơi long lanh ánh nước.
- Em đi ra ngoài chút. - Lam nói với Chị Vi rồi đi ra ngoài.
- Ơ... - Vài người ngơ ngác.
- K hát hay lắm! - Chị vi đưa tay chỉ dấu number one.
- Thường thường mà chị. Mà Lam đi đâu.
- Kệ nó đi, nó ở lại, bọn kia lại bắt hát đấy. - Chị Vi cười.
- À.. - Tôi ngầm hiểu.
Nhưng mà, vài phút, rồi đến cả chục phút chưa thấy vào. Tôi sốt ruột, Chị Vi vẫn cứ nghĩ Lam sợ phải hát lên chốn ra ngoài.
- Em ra xem Lam thế nào, mọi người cứ hát vui vẻ. - Tôi nói nhỏ với Anh Dương và chị Vi.
- Ừm. ^^
Thoát khỏi căn phòng với hàng loạt âm thanh ô nhiễm. Tôi cố đi tìm kiếm cái bóng dáng kia... nghĩ nào, nghĩ nào, rõ là Lam đã bật khóc rồi, tôi chắc chắn là như vậy...
Chạy xuống tầng dưới, cả tầng hầm gửi xe, cũng đều không thấy, gọi cũng không nghe máy, nhắn tin cũng không trả lời... Lam đang làm gì cơ chứ.
Đến khi tôi chạy ra cổng quán Kara (Thực ra là một nhà hàng), thì thấy Lam đang ngồi một mình ở ghế đá. Tôi mới dừng lại, thở đã, rồi mới đi bộ, tiếng lại gần cô nàng. Tôi ngồi phịch xuống bên cạnh Lam.
- Trong phòng đang ấm cúng, tự nhiên ra đây ngồi cho lạnh vậy. - Tôi nói vu vơ.
- Anh ý, đang ở trong đấy ấm, ra đây làm gì cho lạnh. - Lam lè lưỡi.
- Mà này, khóc à.
- Đâu có. Hồi nào, vớ vẩn.
- Có coi tớ là anh không? - Tôi nghiêm giọng.
- Anh...
- Ừm, anh ở đây!
- Hình như nội tâm anh đang rất mệt mỏi phải không?
Tôi hơi bất ngờ vì Lam nói vậy. Cái đứa suy nghĩ đến nhập viện như tôi, có gì là không đúng cơ chứ?
- Sao em nói vậy, xem này, anh vẫn khỏe mạnh và đẹp trai mà.
- Xì, vừa rồi anh hát ý. Nghe buồn cực.
- Tại anh hát hay thôi.
- Cậu có coi tớ là Em không? - Lam nghiêm giọng, lại dùng trò của tôi.
- Em... được chưa.
- Hì, thế thì phải nói thật đi, anh đang mệt mỏi lắm phải không?
Tôi cười nhẹ, trước mắt, xe cộ nối đuôi nhau rời đi, tua nhanh hay chậm, thì cái tôi nhìn thấy, vẫn là sự rời đi một cách vội vã...
Đèn đường vàng vọt chiếu xuống, hai tay Lam chà sát vào nhau. Rồi đưa lên miệng hà hơi ấm.
- Bên ngoài anh lạnh như vậy rồi, bên trong có ra sao cũng không có ai để ý đâu. Mặc vào đi. - Tôi cởi chiếc áo khoác bên ngoài của mình đưa cho Lam. Lam ngập ngừng, nhưng làm sao có thể từ chối tôi được.
- Em luôn bên cạnh anh mà. - Lam mặc chiếc áo đó vào, mỉm cười tít mắt.
- Ừm... Anh mong là vậy!