Logo
Trang chủ

Chương 136

Đọc to

Khánh Linh và Nam có quen biết nhau thật rồi. Không phải cô ấy cố tình rơi nước mắt, để thương hại cái bộ dạng thê thảm của tôi, không phải làm bộ cảm thông, để tôi đồng ý tình cảm cô ấy đang dành cho mình...

- Hai người biết nhau lâu chưa? - Tôi nói.
- Sau hôm tớ và cậu va vào nhau, thì Nam hay nhắn tin cho tớ.
- Ừm.... !
- Cậu ấy rất tốt bụng và vui tính...
- Ừm.... !
- Vậy mà ... - Lại khóc nấc lên...
- Tớ đang mệt mỏi lắm rồi... Tạm thời, cậu đừng nói gì cả... Tớ muốn yên tĩnh...
- Ừm... ! - Cái Giọng Linh rất nhỏ, hình như đã bị lạc giọng vì khóc nấc lên suốt cả tiếng đồng rồi...
- Ngày mai, tớ sẽ đi viếng nó, cậu đi cùng không? - Tôi nói.
- Có. Tớ đợi cậu.

Tôi đưa Linh về lại trường, rồi đạp xe thong dong một vài nơi. Bạn thân... Tôi lại nghĩ đế hai từ ấy...

Suốt 17 năm sống trên đời, tôi chỉ có một đứa bạn thân là nó. Có gì cũng kể cho nhau nghe, đi đâu cũng rủ nhau đi, ăn gì cũng chia sẻ cho nhau... Giận hay tức nhau thế nào, cũng chỉ im lặng, tự mình gặm nhấm, rồi lại vỗ vai nhau mà cười cầu hòa... Nó như người anh, người em trai của tôi... nó như một phần cơ thể tôi... Vậy mà nó ra đi như thế, khác gì tôi trở thành một đứa khuyết tật cơ chứ...

Đi qua rất nhiều con đường, tôi đi qua rồi lại rẽ ngược trở lại, đạp xe vô định như vậy, trong đầu chỉ nhớ về thằng Nam, tôi mỉm cười thật tươi, nhưng rồi chợt tắt đi khi biết rằng, ngày mai, ngày mai nữa, chỉ nhìn thấy mặt nó thôi, cũng là điều khó khăn rồi...

Khi nó hát, tôi tìm mọi cách bắt nó câm miệng lại, một sự ô nhiễm không khí quá mức, khi tôi đang buồn bực, nó luôn kiếm chuyện làm tôi vui, giúp tôi giải tỏa tâm trạng, trong khi tôi chỉ cáu bẩn, coi không sự quan tâm của nó. Vì tôi mà nó cũng trở thành một đứa thích sự im lặng, ghét sự ồn ào... nó thay đổi rất nhiều thứ để thích nghi với con người như tôi... nhưng nó vẫn là nó... tôi hận vì mình không nghe giọng nó nhiều hơn, tôi hận vì mình không thể thay đổi bản thân vì nó. Tôi hận mình, vì đã nhiều lần coi không cảm giác của nó...
Tôi là bạn thân đấy, lần cuối cùng trước khi nó nhắm mắt, tôi đang ở đâu cơ chứ? Tôi vẫn làm một thằng ích kỷ tự trách số phận mình bạc bẽo và cô đơn, tôi tự trách nó vì sao suốt mấy ngày tôi ốm không một lần hỏi thăm... Tôi tự trách...

Tôi không thể nói với nó lời cuối trước khi nó còn sống... !
Tôi không thể gọi nó một tiếng anh em...
Tôi không thể cảm ơn nó vì tất cả đã qua...
Tôi đã chết từ rất lâu rồi... nếu như không có nó bên cạnh.... !

Nước mắt tôi lăn dài trên má, mắt tôi đỏ hoe lên... Nóng quá, đôi mắt tôi nóng ran lên... Tôi phải chia sẻ, hay đối diện nỗi đau này với ai đây...

Ngày Hương và tôi chia tay, Ngày Hương và Chồng thuộc về nhau... Tôi từng có ý định tự tử... Tôi đã gửi cho thằng Nam mọi thứ, để sau khi mình chết, nó sẽ giúp mình hoàn thành tất cả... Sau đó thì, chính nó đã hiểu ra, chạy xe đến nhà tôi, đánh cho tôi một trận, giúp tôi tỉnh táo hơn. Nó thề sẽ không nhìn mặt tôi nếu tôi tự tử. Vậy mà khi nó rời đi, tôi vẫn muốn chết đi...

Bi kích là tôi không thể chết đi được... có lẽ...
Sau đó, nó luôn kề bên tôi, cứ nghĩ nếu rời tôi nửa bước, tôi sẽ lại nghĩ quẩn, nó lắng nghe tất cả những lời tôi nói... Nó hiểu tôi, chỉ muốn chia sẻ, không bao giờ muốn người ta dậy đời mình...

Nhưng, nó chưa phải người thực sự hiểu tôi, có phải nó đang chán nản cái cảm giác, khi cứ phải làm chỗ dựa cho một cái thằng quá nhạt nhẽo. Nó chán cái cảnh ngồi làm bác sĩ tâm lý cho cái đứa khuyết tật tâm hồn như tôi... nó muốn tách ra khỏi cuộc sống bình lặng cạnh tôi, nó muốn vươn tới những nơi ồn ào đông đúc, bên những con người sôi nổi, yêu đời... những kẻ khác tôi bây giờ... những kẻ sẽ không than vãn với nó... vậy nên, nó bỏ mặc tôi đi như vậy... không nói một tiếng nào... không một sự báo trước... cứ rời đi và mãi mãi chẳng quay lại nữa...

18 giờ chiều, một ngày đầu xuân màu xám... !
Tôi dắt xe qua cánh cổng nhà, rồi vô hồn đi vào nhà. Tôi biết, bố mẹ tôi đã sớm chờ tôi ở phòng khách rồi. Tôi mặc kệ họ, tôi vẫn thẫn thờ đi lên phòng của mình.

- K, mày ra đây tao hỏi đây! - Mẹ tôi gọi ngược tôi lại. Tôi vô hồn làm theo.
- Hôm nay mày đi đâu? - Bố tôi nói.
- ... ! - Tôi không trả lời. Không muốn nói gì thêm cả, mọi thứ chỉ như sát thêm muốn vào trái tim tôi thôi... Vậy là chưa đủ đau sao?
- Mày lì à? Tao nuôi mày ăn học, lớn bằng ngần này, mà mày nói dối bố mẹ, chốn học đi đâu hả, chốn đi đâu hả con? - Bố tôi quát lên. Tôi không giật mình, tôi vẫn thẫn thờ như vậy. Thấy không bố mẹ, trên đầu con có cả rải băng thấm máu đây này, áo con chút mùi của máu nồng lên đây này, sao không ai quan tâm điều đó...
- Cô lấy cho tôi cái roi ở kia đây! - Bố tôi nói với mẹ.

Đề xuất Tiên Hiệp: Thôn Phệ Tinh Không Phần 2 [Dịch]
BÌNH LUẬN