Ai từng nói, bố đánh mẹ thương nhỉ? Với tôi, chả bao giờ có điều đó xảy ra cả... Tự mình cười khểnh.
- Hỗn láo với cả bảo vệ này, mày làm tao thất vọng lắm đấy K à. - Từng lời nói, lại là một cái roi thanh mảnh nện vào tấm lưng tôi, rồi đến bắp chân tôi.
Tôi đau lắm, cả thể xác lẫn tâm hồn, tôi đau là bởi vì, Nam nó mất đi, tôi chẳng còn chõ dựa tinh thần nào nữa cả. Tôi vốn đã thiếu tình cảm gia đình rồi mà...
Tôi không khóc, không thanh minh, không muốn nói gì thêm hết, tôi cứ đứng đó thẫn thờ nhận những đòn roi đó, mẹ tôi không nói gì, chán cái cảnh thằng con bất hiếu này rồi, mẹ tôi đi vào bếp, nấu cơm. Bố tôi cứ như năm lớp 7, mỗi lần bia rượu về, lại chửi mắng và đánh đập tôi thế này... Họ đều nghĩ họ tốt cho tôi, họ thương tôi, họ có trách nhiệm với tôi... Thôi nào, đừng như vậy, nó càng muốn tôi rời đi khỏi nơi đây quá mà thôi...
Phải, tôi chả là gì nếu không có bố mẹ, nhưng mà... các bạn hiểu tôi đã lớn lên thế nào rồi đấy!
Vẫn luôn là một thằng con tốt bụng, học giỏi trong mắt người ngoài mà...
Đến khi đôi mắt tôi lại một lần nữa đỏ hoe lên, tôi mới lên tiếng...
- Bố đánh con như vậy, có thấy mỏi chưa ạ? - Tôi nuốt nước mắt, từng lần roi vọt vào người, nó làm da tôi đỏ ửng lên thành từng vệt, không đến nỗi rỉ máu, nhưng tâm hồn tôi đã hết máu để rỉ ra rồi...
Bố tôi như chẳng còn gì có thể nói với cái đứa ngang ngạnh lầm lì như tôi nữa, quăng roi xuống nền nhà, rồi im lặng ngồi xuống ghế.
Tôi thẫn thờ, không còn thiết tha gì nữa. Vô hồn bước ra khỏi cánh cổng ngôi nhà ấy...
Tôi không quay đầu nhìn lại, tôi muốn đi ra khỏi nơi đây...
Với tôi, cả cái tính mạng này, một lần nữa, nó chả quan trọng nữa rồi.
Tôi đi bộ ngược lại 2 cây số, tôi đến đầu hẻm nhà thằng Nam, mọi thứ thật ồn ào quá đỗi, nó giống tôi không thích ồn ào vậy mà...
Tiếng kèn đám ma vang lên, não lòng, quặn thắt từng cảm giác trong tôi lại...
Tôi lại đi bộ, quay đầu khỏi cái khung cảnh tuyệt vọng đó, bước ra cái sân bóng chúng tôi thường hay chơi....
Nhớ năm ấy, tôi hận Hương, tôi tránh mặt cô ấy, tôi như một thằng điên lên vậy, ít ra là không tệ như bây giờ, tôi xích mích với vài thằng trong lớp, ngay trong trận bóng với lớp khác. Bình tĩnh, tôi đã không có, tôi quăng chiếc áo số 30 của mình xuống mặt đất, cười khinh khỉnh rồi rời đi. Nếu như không có thằng Nam nhặt lại chiếc áo ấy, giúp tôi làm hòa với bọn kia, chắc tôi đã chẳng còn động vào trái bóng, hoặc là có thể xuống cantin, nói chuyện vài ba câu lịch sự cùng cái bọn tôi đã xích mích được...
21h giờ một ngày đầu xuân màu xám... Điện thoại suốt mấy ngày không nạp điện đã tắt ngấm nguồn lại, một màu đen của bóng tối vây quanh tôi...
Tôi nằm bệt xuống sân bóng toàn cát, bầu trời hôm nay đầy sao... Những ngôi sao thật nhỏ... thật sáng... Cũng thật lẽ loi như tôi vậy...
Tôi nhắm mắt... sương đêm xuống dần, mảnh đất nơi đây, chúng tôi từng đá bóng với nhau, từng reo hò, từng rơi nước mắt...
Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Không Phải Hí Thần