Logo
Trang chủ

Chương 142

Đọc to

Ngày tháng năm .... !

Mấy ngày ở quê chán quá, được nghỉ một tuần mà... thôi để ngày mai về lại Hà Nội, gặp Linh với thằng K. Mấy ngày nay Linh cứ hay buồn quá, đến lúc mình trực tiếp giúp đỡ hai đứa nó rồi...

Linh tốt và xinh thế mà, cứ tỏ tình trước kiểu gì thằng K chả đồng ý, tính nó cứ bày đặt ngại ngại vậy thôi chứ...
Mình đã khuyên Linh tỏ tình với K rồi... Đợi mình về rồi bồi thêm vài câu khen Linh nữa là kiểu gì thằng K chả đổ

 

Tôi lật tiếp trang sau, chỉ là trắng xóa, không còn dòng chữ nào sau đó nữa... !
Tôi cứ thế mà nhìn nét chữ cuối cùng của nó...

"viết văn mà chẳng bao giờ chịu đặt dấu chấm ở cuối câu gì cả. Cái thằng này!... "

Mỉm cười, gấp cuốn sổ vào...

Tôi nhìn xa xăm lên trần nhà ... Cái không khí lạnh đã bớt đi... nét xuân càng rõ ràng hơn trước ....

"Nếu như yêu Linh là việc Nam muốn tôi làm, tôi sẽ thực hiện nó ... "

Chap 42

 

Buổi sáng, để cuốn nhật ký của thằng Nam vào vị trí trang trọng nhất, sau đó lại lôi chiếc ghế tựa dài ra ngoài ban công phòng ngồi...

Chẳng cần đến những ngày tháng ảm đạm, thiếu đi vài vạt nắng trong không trung se lạnh, để làm ngơ với cảm giác hiện tại, với tôi, mãi mãi, nó chẳng bao giờ là dễ chịu cả.

Gần như, suốt cả buổi sáng, đôi mắt tôi chỉ nhìn chằm chằm vào dòng xe dưới đường, tôi tự ép mình không được suy nghĩ gì khác. Dòng xe cứ nối đuôi nhau mà đi, lướt qua rồi vòng lại, cái vòng tròn ấy, nó giống như cuộc sống hỗn độn xung quanh tôi vậy.

Trưa, mẹ tôi về rất sớm, tôi lại được hỏi han về nhiều thứ, lại ngậm ngùi tống hết bát cháo nhạt nhẽo to bự để kịp thời uống thuốc.

Tự nhiên nhớ cái cảm giác ngồi trong lớp học quá đỗi, mặc dù đến nơi ấy, đối diện với những con người ấy, tôi chẳng bao giờ cảm thấy dễ chịu cả. Hơn nữa, chiếc bàn tôi ngồi dường như đã trở nên thật sự trống trải, khi mà, đứa bạn thân duy nhất của tôi, nó đã đi chơi ở một nơi rất xa rồi, đúng như ý nghĩ của tôi, nó lười học quá thể.

Nếu như mọi hôm, từ 12h giờ, tôi đã xách xe mà đạp đến trường rồi, thì hôm nay, với một bệnh binh có phép như tôi, tôi lại đến trường để tìm lại một vài cảm giác, khiến mình trở nên thanh thản hơn trước.

Nhắn vội vài dòng tin nhắn...

- Chiều nay anh đến trường nhé, không cần đến nhà anh đâu! - Người nhận là Lam.
- Anh khỏe chưa mà đi học? :/
- Anh có mang theo cặp đâu, đến chơi thôi.
- ><', vậy cứ ở căn tin nhé, em sẽ trốn ra chơi với anh.
- Học đi cô ạ.

Căn giờ chính xác nhất có thể, đúng 1 giờ trưa, sau khi mẹ tôi đi làm. Tôi mặc quần áo trắng, chậm rãi bước xuống nhà, dắt con xe đạp thần thánh, đi đến trường.

''Ngày hôm nay, có nhiều thứ, tôi phải làm cho bằng được..."

Cơ thể tôi thực ra nó không quá tệ hại, chỉ là tôi cố tình làm cho nó trở nên tệ hại. Cú sốc về tâm lý khiến cho tôi chẳng có cảm giác để làm gì khác, việc suy nghĩ, hay hoạt động, nó khiến tôi trở nên phát điên...

Đến gần cổng trường, lấy khẩu trang đeo vào, tôi lầm lũi dắt xe vào cổng trường...

Đề xuất Nữ Tần: Tận Thế Nhạc Viên
BÌNH LUẬN