"Quái, hôm nay không thấy bảo vệ giữ lại... " Tôi thở phào nhẹ nhõm sau khi khi biết rằng, cái căn phòng gần cổng trường nó trỗng rỗng chẳng có một ai cả.
Dắt xe vào bãi gửi, sau đó tôi lặng yên từng bước một, tiến ra sân sau ngồi... Lớp tôi nằm ở tầng 1, và từ sân sau, tôi có thể thấy khung cảnh lớp mình. Khá xa, tôi chọn một chiếc ghế đá, ngồi xuống mà quan sát...
Chỗ ngồi cạnh cửa sổ, chỗ ngồi đó trống rỗng, chẳng còn có hình ảnh của một thằng K hay nằm gục xuống bàn, hay một thằng Nam trầm ngâm ghi chép. Chẳng có những sự im lặng đến tẻ nhạt, mà chỉ có tôi và nó cảm thấy thú vị...
Lớp học đấy, thi thoảng lại cười ồ lên, tiếng cười đùa ấy lớn đến nỗi, cách xa gần 50 mét như tôi vẫn còn nghe thấy rất rất rõ. Họ cười gì vậy...
"Họ cười gì vậy chứ?" - Tự nhiên nồng ngực tôi lại thắt lại, làm sao mà, trải qua ngần ấy cú sốc, tôi có thể thoải mái suy nghĩ như một đứa bình thường.
1 giờ 20 phút, trống đánh ra chơi tiết 1. Dòng học sinh úa ra sân sau trường ngày một đông, cái hình ảnh lớp học lại trở nên cực kỳ ảm đạm... Tôi ghét mọi thứ dám phá vỡ sự yên tĩnh của mình, nó chẳng có thể làm tôi bình tâm ngồi lại. Tôi đứng dậy, lặng lẽ tiến ra can tin.
Tôi ngồi ở một chiếc bàn trong góc phòng ăn. Vài tiết đầu, cantin vẫn thực sự vắng vẻ, có chăng chỉ thực sự đông đúc vào tầm ra chơi tiết 3, tiết 4. Dãy nhà D, ngay sát cantin, từ ô cửa sổ nơi đây, tôi có thấy cái phòng học thân thương của Quỳnh, chỉ tiếc là chẳng thể thấy gương mặt ấy. Tôi đã từng cho rằng cô ấy chẳng hề quan trọng, tình cảm dần dần nhận ra là không quá lớn, nhưng đôi lúc, bất chợt, ngược xuôi trong đầu óc, lại có vài thứ hư vô, làm tôi nhớ cô ấy da diết...
Chai nutri cạn dần, vài thứ ăn vặt trước mặt tôi cũng bị tôi gặm nhấm hết từ lúc nào. Trống đã đánh vào lớp, cantin còn lại mình tôi, lại tự mình bật cười trong tiếng thở dài thật buồn tủi...
Vẫn quan sát cái lớp học ấy, qua ô cửa sổ mong ngóng một lần thấy lại gương mặt đó đang nhìn sâu vào đôi mắt mình. Tôi quên mất còn có một người đang đối diện mình, trống cằm quan sát mình. Cô ấy im lặng từ rất lâu, đôi khi mỉm cười bởi sự thẫn thờ của tôi trông quá ư là ngốc nghếch.
Đến khi, lại một lần nữa, vươn đôi vai mình cho bớt cái cảm giác uể oải, thì mới nhận ra sự hiện hiện của cái con người ấy... Lại mỉm cười thật nhạt trên đôi môi, tôi luôn chẳng phải là đứa lên tiếng trước.
- Anh nhìn gì vậy?
- Anh nhìn Sân trường.
- Sao không nhìn em.
- Anh chỉ nhìn những thứ thật thu hút.
Tôi tưởng mình sẽ nhận được một thứ gì đó, chẳng hạn là một cái cốc đầu tức tối, hay một cái véo tay đầu đầy đau khổ từ Lam, nhưng thật kỳ lạ, cô ấy cũng chỉ mỉm cười, cũng chỉ im lặng như tôi vậy. Lần đầu tiên, cô ấy hiểu tôi đang muốn gì.
- Anh buồn lắm phải không?
- Có gì mà buồn.
- Thì bạn anh.
- Hơi hơi. - Tôi thôi nhìn cái lớp học của Quỳnh, vì tôi biết, khi mà đối diện với tôi mắt ấy một lần nữa, chúng tôi cũng chẳng bao giờ có thể thu hút nhau được nữa.
Tôi quay mặt ra nhìn Lam. Thoáng cười.
- Lại lý do đi kiểm tra vệ sinh?
- Vâng. ^^ - Cô em gái tôi cười tít mắt.
- .... !
- Mà, cuốn tản văn này, em đọc xong rồi, trả anh.
- Ừm. Hay chứ?
- Buồn lắm, em không thích những cuốn sách thế này.
- Anh cũng vậy.
Hai đứa lại cười. Cả cantin chỉ còn lại hai đứa... các lớp học vẫn vậy... thiếu một vài người, mọi thứ không có gì quá xáo trộn...
Tôi nhận cuốn tản văn, cũng chả buồn lật ra vài trang xem lại, chỉ lẳng lặng để nó sang một góc. Lam có vẻ muốn tôi mở cuốn sách đó ra, nhưng khi tôi hỏi, thì lại chỉ cười cười.
- Em về lớp học đi.
- Đi mà, cho em trốn nốt 1 tiết nữa thôi.
- Không... !
- Em cứ ngồi đây. Không về lớp nữa. - Lam làm cái điệu bộ giận dỗi, mặt bí xị.
Tôi mỉm cười, bó tay luôn. Nhưng mà vẫn cố gắng thốt ra một câu gọi là cho có.
- Cho em trốn nốt tiết này đấy!
- Vâng. ^^