Logo
Trang chủ

Chương 145

Đọc to

Lam một lúc sau mới rời khỏi. Cô nàng lại lặng lẽ đi bên cạnh tôi, tôi định lên tiếng giải thích, nhưng cô nàng đưa tay chặn môi tôi lại, giả như cũng không cần thiết lắm...

Hết giờ ra chơi, Lam về lớp học như lời hứa với tôi. Tôi thì cứ thế, chỉ trầm ngâm nhìn vào lớp học của mình, đôi khi mỉm cười, khi hoạt cảnh diễn ra như một cuốn phim nhựa đầy kỳ ảo, có hình ảnh thằng Nam và tôi, cứ thế chạy dài không ngừng nghỉ...

Tôi chỉ chờ đến tiếng trống tan học, tôi muốn gặp một người.

- Tùng...tùng...tùng ! - Và tiếng trống đó đã vang lên, tôi lặng lẽ tiến ra cửa lớp 11a7. Tôi chỉ im lặng đứng đó, không quan sát gì cả, cũng không có ý định gì đó rõ ràng. Cái tôi mong chờ là, một cái cốc đốc thật nhẹ, và câu xin chào đó lại vang lên...

Và đúng như vậy thật, cô ấy vẫn vậy, như cái ngày đầu tiên tôi gặp cô ấy cho tới giờ...

- Tớ đang chờ cậu, đi theo tớ một chút chứ? - Tôi nói với Linh.
- .... ! -Cô ấy cứ im lặng, cúi đầu.
- Sao?
- Thì đi mà. - Cuối cùng cũng lên tiếng.

Tôi đạp xe sánh ngang cô ấy, sao nhỉ, cô ấy đi xe đạp điện mà. Cái cảnh đó thật buồn cười... Tôi không được vui tính cho lắm, nên không miêu tả được... à mà kệ vậy.

Cầu XXX, một buổi chiều đầu xuân se lạnh... vẻ như cái lạnh đang thật sự dần tiêu tan đi hết cả rồi. Còn lại đây là những vạt nắng dài trong không khí, đôi khi lại làm làn da con người ta cảm thấy nóng nực khó chịu.

Tôi chẳng có ý định im lặng như lần trước.

- Chào.
- Hử? - Cô nàng ngơ ngác nhìn tôi khó hiểu.
- Thì tớ chào cậu. - Tôi đưa tay cốc đầu cô ấy.
- Cậu quên lời tớ nói lần trước đi nhé.
- .... !
- Cậu hứa là phải quên đi nhé.
- Sao tớ phải quên.
- Không biết.
- Tớ sẽ không quên đâu.
- ... !
- Cậu là của tớ nhé!
- .... !
- Nói đi, cười gì vậy.
- Thế cậu đang tỏ tình với tớ hả? - Linh tròn xoe mắt.
- Không, là tớ nói với tớ thôi. - Tôi làm vẻ tức tối.
- Ừm.
- Là sao?
- Tớ đồng ý.

Sẽ chẳng có cái ôm siết chặt vòng tay nào, nụ hôn nồng nàn trên môi hai đứa càng không. Chỉ có cảm giác nóng ran từ khắp nơi trên cơ thể tôi tập trung lại, làm mặt tôi đỏ bừng lên, và hơi thở thì chẳng thể đều đều như trước...
Có phải không nhỉ? Rõ ràng tôi chỉ đồng ý đến với Linh, bởi cái lời hứa hoàn thành những gì thằng Nam muốn, vậy sao, mọi thứ đều hệt như cái lúc Quỳnh nói lời yêu với tôi thế này... !

Không đúng rồi, không đúng rồi...

- Cậu là ánh nắng nhỏ của tớ. - Tôi quay mặt sang nhìn Linh. Linh ngại ngùng cúi đầu.
- .... !
- Tớ sẽ gọi cậu là SunShine!

Đề xuất Nữ Tần: Cẩm Nguyệt Như Ca (Dịch)
BÌNH LUẬN