Logo
Trang chủ

Chương 144

Đọc to

Chúng tôi nói rất nhiều chuyện, không có gì nổi bật lắm. Lam thì vẫn hồn nhiên như vậy, cứ ép cho một đứa mặt lạnh như tôi phải bật cười. Bên cạnh cô ấy, để bạn nói ít được, chắc khó khăn lắm đây.

Cho đến lúc, tự nhiên Lam dịu giọng xuống, tôi mới linh cảm được một số chuyện không hay.

- Sao vậy, nói nhiều quá giờ mỏi rồi hả? - Tôi tò mò. Nãy giờ cô ấy nói liên tục luôn.
- Không ...
- Nói anh nghe nào.
- Anh Dương... - Tôi vẫn kiên nhẫn.
- Ừm... em cứ nói đi.
- Anh ý không yêu chị Vi.
- Chị Vi tỏ tình à?
- Hôm sinh nhật ấy, anh Dương nói chỉ coi chị Vi là bạn, và cũng nói, anh ý có đối tượng rồi.
- Chị Vi chắc buồn lắm nhỉ?
- Mấy ngày nay, em toàn phải sang nhà chị Vi ngồi cùng. Trông chị ấy tội lắm. Em ghét anh Dương...

Tôi bật cười.

- Thế mà có người nói thích gã đó đấy.
- Anh này.
- Thế anh hỏi thật, em có buồn không?
- Không. hì.
- Vậy là tốt rồi. Chuyện của họ, để họ tự giải quyết đi.
- Vâng... ! Mà... em không buồn, thì anh cũng không buồn nhé!
- Ừm.... !

Cứ vậy, hai đứa nói chuyện quên cả thời gian, tôi cứ nghĩ câu chuyện của Lam nó không liên quan gì tới mình, nhưng rồi chợt tự mình mỉm cười. Cuộc sống này vốn là một vòng tròn, điểm đầu của nó, cũng chính là điểm kết thúc...
Lam là bí thư A12, Linh là bí thư A7, Quỳnh là bí thư A8, và ngay cả anh Dương, cũng là bí thư 12A5. Chẳng biết có điều gì xui khiến hay không, mà số phận tôi gắn liền với những con người trong văn phòng đoàn trường như vậy...

Ra chơi tiết 4, vậy là Lam đã ngồi cạnh tôi suốt 3 tiết học. Can tin tự nhiên trở nên đông đúc một cách kỳ lạ. Sự ồn ào ấy, lại làm tôi trở nên khó chịu. Khẽ nhăn mặt...

Một vài sự bất chợt, tôi đưa ánh mắt nhìn ra phía cửa can tin, hình hài ấy, lại một lần nữa làm trái tim tôi trở nên rung động... nhưng rồi, nó lại một lần nữa khiến tim tôi chết đi...

 

Chap 43

"Thật cô đơn khi anh luôn nghĩ về em sớm tối. Nhớ mắt môi. Lạc vào em , anh nhớ cả những chiều tan về đưa đón lối. Và nhớ mùa tuyết rơi. Anh chẳng muốn tìm về quá khứ nữa , cứ để nó đẹp và ngủ yên thôi. Chỉ là những tấm hình , khói thuốc , chai rượu cạn dần và 2 giờ đêm trôi…" - 2AM của BigDaddy

Vẫn đôi mắt ấy, chủ nhân nó đang rất hạnh phúc mỉm cười với một ai khác chẳng phải là tôi. Vậy tại sao đôi mắt ấy trông vẫn buồn như những ngày tôi ở bên cạnh như vậy. Đã chẳng còn có gì để làm tôi tan vỡ nữa rồi, nỗi đau cứ thế mà bình lặng tiêu tan, trong hơi thở này, với tôi chỉ còn lại tiếng thở dài mệt mỏi.

- Anh sao vậy? - Lam lay cánh tay tôi.
- Anh Dương kìa. - Tôi chỉ ra phía bàn gần cửa phòng ăn.
- Ơ... Quỳnh.
- Em biết nó à?
- Ai, Quỳnh á, nó bí thư A8 mà.
- Thế là đã rõ đối tượng của anh Dương rồi nhé. - Tôi mỉm cười. Nhói thật.
- Kệ họ, em có anh ở đây rồi. hì.
- .... !

Tôi lại vươn vai, đưa đôi mắt nhìn ra khoảng sân trường bộn bề ngoài kia, tự nhiên lại nảy ra cái ý nghĩ điên rồ. Tôi đứng dậy, tiến lại, và ngồi luôn xuống bàn của hai người đó. Lam ở phía sau vẫn quan sát tôi. Quỳnh không hề nhìn vào ánh mắt tôi, cô ấy đang trốn tránh thứ gì vậy?
Anh Dương, mỉm cười, hỏi chuyện tôi.

- Lâu ghê không gặp em, hôm bữa sao về mà không báo với anh.
- Em đưa Lam về, lúc ấy cũng muộn rồi mà.
- Ờ anh quên, K, mày thấy người yêu anh thế nào. - Anh ta choàng vai tôi, rồi nói cái giọng nịnh nọt khiến tôi khó chịu. Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng hạ cánh tay đó xuống, tôi quay mặt sang nhìn thẳng vào mắt Quỳnh.
Chợt tôi muốn nói rằng.
- SunShine!

Rồi phì cười, đặt cuốn tản văn buồn bã lên bàn, tôi để sát vào bàn tay nhỏ nhắn của Quỳnh. Không nói gì thêm, tôi lạnh lùng đứng dậy, rời khỏi cái nơi đấy...

Can tin, một ngày đầu xuân đầy nắng nhẹ...

"Đã có một sunshine mới bên cô ấy!!! Nhưng mà, cô ấy mãi là SunShine của riêng tôi..."

Đề xuất Voz: Ký sự xóm trọ
BÌNH LUẬN