Vốn là cái đứa không quen với cái cách mọi người chú ý đến, cũng là cái đứa luôn tìm cách trốn tránh khi mọi người chụp một tấm hình nào đó.
Vậy mà, bằng cách nào đó, trước mặt tôi lại là hình hài của chính mình, một hình ảnh của tôi về quá khứ, gần 2 năm trước.
Chút gì đó chợt làm tôi muốn suy nghĩ, muốn được tò mò về nguồn gốc của nó.
Chút gì đó, tôi thấy cái dáng vẻ ngờ nghệch của mình những năm trước đó, cả cái mái ngố giờ đã chỉnh sang một bên cố định.
- Ối, em mày à? :adore: - Thằng Nam ngó sáng phía tôi.
Tôi thì quá tập trung vào tấm ảnh.
- Tao đấy!
- Ừm, thể nào xấu vậy. :sogood: - Nó cười.
Thông thường thì tôi sẽ hổ báo lại nó ngay, nhưng tâm trạng nó khiến mọi thứ trong tôi trở nên lười đi kỳ lạ, nó mệt mỏi, và chỉ muốn nhận thức cảm nhận điều gì đó.
- Sao thế! - Thằng Nam lại bắt đầu.
- Mày lo học đi, mặc tao. - Tôi đáp.
Tiết học vẫn bình thường như những gì tôi mong muốn, chẳng có gì nổi bật quá, chẳng ồn ào quá, đôi khi cứ tẻ nhạt như vậy cũng tuyệt rồi.
Tạm cất tấm hình cũ kỹ đấy vào ngăn cặp rồi thở dài nhìn bức thư - mẩu giấy được gấp vào 4 lần.
Chút gì đó, muốn hiểu ai đang nghĩ ra cái trò này, ai đang chú ý đến quá khứ của tôi, hoặc rằng từng gặp và nhớ tôi của những ngày xưa cũ ấy.
Chắc họ cũng biết, tôi giờ khác lúc đó thế nào mà!
"Tớ sẽ không kiện cậu xâm phạm quyển riêng tư của người khác đâu, thế nên, tớ muốn biết đứa bạn thân của tớ, Nhật ký đó, hiện gì có sống tốt bên cạnh cậu hay không?
Cảm ơn cậu, đã giữ nó một thời gian, giúp tớ!
Giờ tớ muốn lấy lại nó, cậu nhớ chứ?
Được không?"
Ngắn ngủi, đầy gợi tả, nếu như không tự nhiên tìm thấy cuốn sổ đó hôm qua, chắc tôi đang nghĩ con điên nào viết viết cái thứ vớ vẩn này, nhưng mà...
Tôi nhớ hết mọi thứ, tôi từng hy vọng, và cũng rất muốn gặp người con gái đấy!
Vậy nên, dự cảm nào đó, khiến tôi trở nên bối rối và sợ sệt kỳ lạ.
Vậy rằng, việc tôi gặp mặt cô nàng đó có thật sự cần thiết?
Và để làm gì chứ?
À, là để trả cuốn Nhật lý mình lấy cắp, là mình giữ hộ mới đúng, phải rồi!.
Nhưng mà...
Chắc là không có sự trốn tránh nào đâu nhỉ?
Vậy sao đã chụp ảnh tôi trong nhà sách, không trực tiếp lấy lại cuốn sổ khi ấy?
Sao phải để thời gian ăn mòn một khoảng nào đó của quá khứ, rồi lại xuất hiện ngay đây, ở hiện tại?
Cứ cho là không cần đến cuốn sổ và vứt hẳn nó đi mãi mãi, sao giờ phải tìm gặp tôi và lấy lại nó, thật là thừa thời gian.
Tự nhiên, đôi mắt chẳng thể nhắm lại để nghĩ thêm điều gì khác, tự nhiên muốn hướng hoàn toàn cảm xúc ra ngoài cửa sổ bằng đôi mắt...
- "Nắng ngoài kia, có chút vàng nhẹ, nhưng gió ngày đông, nó chẳng màng đến chút ấm áp nào đó làm phiền đến nó, cũng như tôi vậy, đừng ai chen vào cuộc sống của tôi thì tốt hơn..." - Chợt liên tưởng đến một điều gì đó, như cái cách tôi làm đơn giản cuộc sống của chính mình...
Đề xuất Tiên Hiệp: Tiên Đạo Phần Cuối