Logo
Trang chủ

Chương 2

Đọc to

Chiều hôm sau, đến lớp như mọi khi, may là nhớ mang cho thằng Nam quyển vở địa lý. Vừa vào lớp thì được chào đón y như bệnh nhân.

- Ơ, hôm qua tao thấy mày nhào lộn vài vòng trên đường mà, sao hôm nay đã đến lớp rồi? - Thằng Chính Lên tiếng đá tôi một vố khá là xoáy.
- Mày nhìn nhầm rồi, tao thấy nó bị con nhỏ nào đá bay lê lết trên mặt đường cơ. - Giờ là thằng Kiều quay sang chen vào.
- Chúng mày xàm vừa vừa thôi chứ, thấy nó bị con gái tông xe mà còn đùa được, cơ mà mày yếu đuối quá cơ, K à? - Giờ thêm cả thằng Huân.

Tôi chả buồn nói, chúng nó là ba thằng đại diện phát ngôn của lớp rồi, nói ra chỉ sợ mình lại bị chúng nó vùi xuống, gượng dậy không nổi.

Cất cặp rồi nằm úp mặt xuống bàn ngủ, ba thằng kia thì cũng im luôn, chắc bộ mặt đang xị xị kiểu khinh khỉnh tôi gì đấy. Một lát thì thằng Nam tới.

- Vở đây? - Tôi quăng cho nó vở địa rồi nằm ngủ tiếp.
- Ờ, mà hôm qua mày đi thế nào mà ngã ra đường đấy, nhỏ kia xinh vãi mày ạ? có số chưa? có được bồi thường không? - Nam hớn hở nhìn tôi, mắt long lanh dã man.
- Một là để tao ngủ, hai là thằng ngồi cạnh tao thành gấu trúc. - Tôi tỉnh bơ nói.
- Ớ, em thôi đây, anh nóng vậy.
- Để tao ngủ.

Lát, trống đánh vào lớp, lại một lần nữa.

- Hôm qua hình như cô thấy K bị ngã ở đường à? - Cô Sử lên tiếng sau khi cả lớp đứng lên chào cô.
- À, dạ, chắc cô nhầm ai rồi - Tôi gãi đầu cười trừ.
- Vậy à? Cô tưởng đứa em gái cô lại làm em ngã ra đường như vậy?

Tôi thể hiện bộ mặt "What the...." còn cả lớp thì cười ồ lên.

- Ra là em cô sử mày ơi. - Thằng Nam huých tay tôi.
- Tao biết rồi, mà kệ mẹ nó, tao đéo quan tâm đâu.
- Bày đặt giả vờ.

Đề xuất Tiên Hiệp: Thập Nhật Chung Yên (Dịch)
BÌNH LUẬN