Theo quy luật bình thường trong bộ não đơn bào của tôi, chiều hôm sau lại đến lớp để ngủ.
May mắn là, chẳng bị thầy cô nào phạt cả, tôi cũng ngồi ở bàn cuối nên phần nào yên tâm duy trì chế độ ngủ nghỉ đúng thời gian của mình.
Đến hết tiết 4, bị bọn con trai lôi xuống căn tin.
Lại chém gió lung, loạn cả một góc nhà ăn.
- Đấy, tao đã bảo căn tin là thiên đường ăn uống, còn là thiên đường ngắm gơn mờ.! - Thằng Huân nheo mắt cười man dợ.
- Đúng rồi, còn là thiên đường ngắm trai...- Thằng Kiều chưa nói hết câu, thì bị cả bọn nhìn bằng con mắt không thể đê tiện hơn.
- Đùa mà, chúng mày làm sao hết vậy! - Nó đành chống cự.
- Úi, kìa, đứa làm anh K nhà ta ngã lê lết trên đường kìa anh em. - Tự nhiên thằng Chính chỉ tay ra phía cửa nhà ăn, tự nhiên tôi nhận ra một điều gì đó.!
Nhỏ thoáng nhìn xung quanh, thấy tôi, rồi đưa tay ra ký hiệu, cốc đầu, sau đó thì giơ tay chào!
Tôi mới nhận ra cái đứa con gái đáng ghét ngày hôm đó, lại là đứa vô duyên chào mình với sự khó hiểu.
- Ớ, gì thế kia, anh K đã quen được nó rồi à? Thế mà tưởng ông Ghét con gái! - Thằng Huân nói câu chuẩn như cách tôi nghĩ.
- Không, tên, lớp, vân vân, tao chẳng biết gì cả. - Tôi uống chai nước, uống xong thì đến lượt cả lũ nhìn tôi bằng ánh mắt đê tiện.
- Nhìn gì vậy? - Tôi thắc mắc.
- Nếu như mày không nói rõ mối quan hệ này, thì mày sẽ phải trả giúp bọn tao bữa ăn này. Chúng mày nhỉ? - Thằng Chính hất cằm. Tôi thì nghĩ,"thôi xong rồi, bị bọn này bẫy"
- Đéo giải thích, đéo quen biết, đéo quan tâm, nói tóm lại là...! - Tẩu vi thượng sách, lại cắm cổ chạy về lớp, bỏ mặc chúng nó với bữa ăn còn trên bàn, không sao, tôi lấy theo được chai nước rồi.
Thật là, mọi thứ trở nên khó hiểu, với cái não đơn bào của tôi thật rồi!
Mong rằng nó chỉ thoáng qua thôi!
Thật phức tạp.