Logo
Trang chủ

Chương 21

Đọc to

Thở dài nhìn dòng số điện thoại trước mặt, giữ lý chí và can đảm:
"Để tối sẽ hỏi cho ra lẽ, đành vậy!"

Rồi, cả chiều hôm đấy tôi cứ thẫn thờ, nhìn từng tiếng tích tắc của đồng hồ phía trên góc lớp, mà mong sao về thật nhanh, trời cũng tối thật nhanh, thời gian qua thật nhanh, để có thể với đến cái thời điểm hợp lý, nhắn tin hỏi cô nàng Tomboy hỏi về cô nàng đánh rơi nhật ký kia.

Và, thời điểm đó là 8h30 tối, sau khi tôi vừa thư giãn bằng bữa cơm tối xong.

- Cốc, bạn là TomBoy? - Tôi nhắn tin, tim cứ đập thình thịch, thì trước giờ có đi tán gái bao giờ đâu, giờ đi mởi lời khó thật đấy.

Cứ nghĩ nó sẽ trả lời ngay, vậy mà đến cả tiếng sau cũng không thấy gì, chết thật, tôi gặp phải con có độ kiêu kỳ cấp cao rồi...

Cứ nhìn điện thoại, một lúc nó tắt đèn màn hình chính, loại xoay xoay, bật lên, vẫn không có tin nhắn nào cả.
Chẳng thể tập trung học, cũng như làm việc khác.
Lại mất bình tĩnh, xuống nhà uống hàng chục cốc nước...

Mãi đến gần 11 giờ đêm thì có tin nhắn đáp lại:

- Ừm, nãy giờ mình học nên không để ý.
- Mình là cái đứa cậu đưa khăn hôm gì đấy? Minh muốn hỏi cái này?
- Mình, à xưng hô cậu tớ đi, mình bạn không quen... Cậu hỏi đi.
- Thì, tớ muốn gặp Đứa bạn cậu, để trả lại cái này, cậu bảo nó giúp mình, được chứ? - Tôi viết lủng củng thật đấy.
- Thế giúp cậu tớ được gì? - Nó trả lời, mẹ, con cơ hội!
- Để xem cậu muốn gì! ^^ - Tôi để icon nham hiểm.
- Rồi nhé, nhớ trả công tớ, mai tớ bảo nó cho, có gì tớ sẽ nhắn cho cậu sau.
- Cảm ơn nhé, mà chúc cậu ngủ ngon luôn! Bye - Tôi nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện.

Cũng là bởi vì, hơi xót mấy đồng tin nhắn, mà lại đi nhắn với gái, thật là dại dột!

Đề xuất Tiên Hiệp: Ngã Dục Phong Thiên
BÌNH LUẬN